Sau cuộc chia tay đấy, mọi người đều bịn rịn không muốn tôi rời xa nhìn cảnh tưởng như vậy lòng tôi thấy ấm áp đến lạ thường vì tôi thấy được giữa đất nước xa lạ, chẳng một chút nào gắn liền với cuộc đời tôi nhưng họ những con người xa lạ ở nhiều nơi đến đã kết nối, sưởi ấm và trao những thứ tình thương đáng quý và thật lòng.
Nhìn những giọt nước mắt của Nhac Tuệ tuôn rơi, chiếc mũi đỏ ửng của Tiểu Vân và cả những anh em ở studio đang lặng người lại khiến bầu không khí buồn thêm.
- Tôi vẫn sẽ nhớ mọi người và vẫn còn quay lại khi rảnh nên mọi người đừng buồn rầu như vậy chứ. Mọi người vẫn cứ làm việc ở studio này nhưng người khác sẽ làm sếp của mọi người. Chúng ta vẫn luôn là người thân với nhau mà.
- Còn chủ tịch thì sao chị?
Có người nhắc đến Hoàng Minh vì họ nghĩ rằng chúng tôi cãi vả nên tôi mới chọn cách rời đi. Nhã Tuệ nghĩ vậy liền bảo:
- Tôi phải đi gặp chủ tịch để hỏi cho ra lẽ mới được không thể để như vậy?
Tôi nhìn hành động định đứng dậy rời đi của chị làm tôi vừa buồn cười vừa thương:
- Này không có liên quan đến anh ấy đâu. Chúng em cũng có ý định như vậy cả chỉ là em sẽ về trước.
Một người trong đấy liền đứng dậy vực dậy tinh thần của mọi người:
- Chúng ta đến từ những nơi khác nhau mà nên nếu được cũng có thể đến Hồng Châu làm việc dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/3358491/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.