Từ lần nói chuyện hôm đó mỗi tối nào tôi cũng đều cố gọi ít nhất 5 phút để nghe giọng nói của Ái Hinh. Tôi biết lúc này bản thân cậu ấy cần nhất sự yên tĩnh nhưng tôi lo lắng lắm. Tôi sợ cậu ấy sẽ có những suy nghĩ không tốt cho bản thân nên khi tôi đọc được một câu nói: “Đôi khi sự có mặt là liều thuốc chữa lành tốt nhất,” Không thể đến cạnh cậu ấy vậy tôi sẽ dùng cách gọi điện từng ngày nói cho cậu ấy những điều tích cực, động viện, an ủi thường xuyên tôi nghĩ sẽ giúp tâm tình con người tốt hơn.
Cũng vì chuyện này mà mấy hôm nay Hoàng Minh anh ấy nhõng nhẽo với tôi và phân bì. Tôi cười trừ và bảo:
- Anh là con nít à, sao lại so sánh như vậy chứ. Chẳng phải em cũng nói lời yêu thương với anh sao?
Anh nghe tôi nói thế thì ôm chầm tôi, đầu tựa vào ngực tôi càng quấn:
- Anh chỉ muốn em quan tâm anh thôi với lại mấy nay em chẳng nói yêu anh gì cả.
Anh giả vờ hịt mũi như đứa trẻ đáng thương bị bỏ rơi vậy làm tôi chỉ có nước nhẹ nhàng xoa đầu dỗ dành.
- Không phải anh mấy nay bận sao. Em không muốn làm phiền anh nên mới như vậy. Anh dạo gần đây ngủ cũng không còn đủ giấc huống chi thời gian đâu để nghe em nói.
Tôi cố tình trách ngược lại anh chỉ muốn trêu đùa một chút nhưng anh tưởng thật và ôm tôi chặt hơn ngước nhìn tôi và hôn nhẹ vào môi từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/3350547/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.