Nghe xong mọi việc tôi bàng hoàng đến không nói thành lời vì
không ngờ rằng người bạn thân Ái Hình của tôi đã phải chịu đựng những đau khổ như vậy.
Một người thì vì sự nghi ngờ họ không chung thủy dù chẳng biết
đáp án nhưng vẫn lựa chọn rời đi, người còn lại thì mù quáng đến việc quan tâm
đến cảm xúc của đối phương cứ như vậy mà đổ lỗi và đày đọa nhau dẫn đến chẳng
thể đến bên nhau một cách tốt đẹp. Cả An Minh và cả Ái Hinh đều đã phạm phải
sai lầm trong tình yêu đó là không tin vào đối phương nên dẫn đến kết cục ai
cũng đau lòng.
Nghĩ đến mọi thứ lòng tôi lại đau xót vì cứ ngỡ nụ cười của
sự thoải mái hay hiện lên gương mặt của Ái Hinh chỉ là tạm bộ cho những nỗi đau đang gổng mình chôn giấu. Cậu ấy tốt như vậy, luôn hy sinh như thế ấy vậy mà số phận lại ngang trái như thế.
Vô định, mơ hồ cho một kiếp người tôi gục người về phía vai
Hoàng Minh. Đôi vai mỏng manh cố giấu đi sự run rẩy nhưng vẫn chẳng thể thắng nỗi
hiện thực phũ phầng này.
- Nhi!
Chỉ một tiếng gọi, chỉ một cử chỉ xoa nhẹ làm tôi chẳng còn
sức để gồng mình nữa. Vỡ òa đến mức ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi của anh ấy nhưng
anh vẫn ân cần, nhẹ nhàng xoa dịu những vết thương của tôi.
Nhìn người con gái anh yêu phải khóc, thấy cậu bạn chơi bao
lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/3328899/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.