Mọi góc phố giờ đây hóa bình yên đến lạ nhưng có lẽ đó là khoảnh khắc tôi cảm thấy nhẹ nhàng và thảnh thơi, chẳng có sự ồn ào của tiếng xe máy thay nhau chen lấn, không có những ngọn đèn huyên náo cả khu phố rồi tiếng cải nhau, vui đùa cũng dừng lại để nhường chỗ cho cái khuya tĩnh mịch này.
Tôi với thầy ngồi trên chiếc xe như chỉ nghe được tiếng động cơ di chuyển hay đôi lúc là tiếng của gió và tiếng hít thở của người đàn ông phía trước. Nói thật, đây là lần đầu tôi ngồi sau xe máy của người con trai nên không được tự nhiên và phải nói là rất ngượng. Tôi cố giữ khoảng cách xa để không chạm vào những chỗ không nên chạm.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ của bản thân thì:
“Két”
- Tới nơi rồi.
Nhìn về phía trước tôi như bị hoa mắt vậy. Khu phố của người giàu đây sao, thầy là đại gia hả trời. Nhà nào nhà nấy to, rộng và rất đẹp. Ngắm nhìn hồi lâu thầy bảo:
- Em không định về à? Hay muốn ở lại nhà tôi? Tôi không đón tiếp đâu đừng vọng tưởng.
Đang ngắm nghía sự giàu có của thầy mà nghe nói xong tụt mood dễ sợ.
- Không cần. Em không có hứng thú.
Nói rồi tôi định phóng xe bỏ đi:
- Định tặng tôi cái nón bảo hiểm của em luôn hay gì? Tôi cũng không lấy đâu?
Nói xong liền đưa về phía tôi. Tôi không nói gì chỉ nở nụ cười khinh và chạy đi.
Không hiểu nổi bản thân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/2832180/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.