Trước khi rời khỏi nhà chú Tuấn Anh, Hoàng Quân vẫn làm một công việc đó là thắp hương cho bà Bảo Nghi cũng chính là mẹ của An Nhi. Anh coi đây luôn là một thói quen là cách để anh khi nhìn bức hình với hình ảnh về người phụ nữ xinh đẹp ấy nhắc nhở những gì mà anh đã gây ra. Nó là cái nút thắt sẽ chẳng điều gì có thể gỡ bỏ.
- Quân à! Chú biết\, con sẽ chẳng bao giờ ngưng trách bản thân mình. Chú cũng đã từng như vậy\, đã rất căm hận việc con làm nhưng chú thấy mình nếu cứ như vậy sẽ chẳng còn là một Tuấn Anh với những tính cách mà Bảo Nghi sẽ thích. Bà ấy khi nhìn thấy chú vì bà mà hại con sẽ lại đau lòng. Chú cũng nghĩ rằng\, bà ấy không muốn con chìm đắm trong dằn vặt\, ân hận đâu. Nên mỗi lần con đến đây\, nụ cười con mang đến\, những gì con biếu tặng chú luôn khắc ghi trong lòng nhưng nhìn biểu cảm từ sâu bên trong con là nỗi đau ấy chú lại trách mình nhiều hơn.
Nghe lời nói như vậy, trái tim của người đàn ông gần 30 tuổi trải qua bao thăng trầm của cuộc đời đã rơi giọt nước mắt. Đó là giọt lệ của sự kìm nén bấy lâu, là sự tổn thương cố che đậy bấy giờ chỉ vì chất xúc tát từ lời nói chân thật ấy khiến anh chẳng thể cố giữ trong lòng. Có lẽ, khi nó tuôn rơi, cảm xúc vỡ vụn anh sẽ nhẹ lòng và thanh thản hơn rất nhiều.
Ôm chầm lấy chú anh thấy mình như được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/2832153/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.