Từ ngày hôm đó, chúng tôi đã ở lại nhà của ba Hoàng Minh. Đầu tiên đến thăm mộ của mẹ tôi, đã quá lâu tôi đã không đến thăm bà, tôi lo rằng, bà sẽ trách tôi, hờn giận cho đứa con gái bất hiếu này. Khi đứng trước tấm bia mộ được khắc tên mẹ, tôi ngã quỵ xuống và khóc
- Mẹ ơi! An Nhi\, của mẹ đã về rồi đây.
- Mẹ ơi! Mẹ đừng giận An Nhi nhé. Con lì lợm nên khiến mẹ phiền lòng\, con bất hiếu làm mẹ đau khổ con thấy mình có lỗi lắm. Bảy năm qua\, không đến đây hàn huyên\, tâm sự với mẹ mà chọn đi nơi khác\, chạy trốn cuộc sống này. Con thật sự sai rồi mẹ ơi!
Những lời nói phát ra càng lúc càng đau lòng, ai đi ngang qua viếng thăm mộ của người thân khi nhìn thấy tôi như vậy cũng thương xót. Có người đến an ủi cùng gia đình tôi, người khác khi thấy hành động của tôi cũng phần nào nghẹn lòng. Có lẽ, chính họ cũng đã từng phải chịu cảm giác như vậy khi mất đi một điều quý giá trong cuộc đời này, họ cũng đã trải qua những cảm xúc đau đớn đến mệt mỏi, bất lực khi không còn gặp lại người thương yêu
Hoàng Minh anh ấy cũng quỳ bên cạnh tôi, cũng nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng tôi và nói rằng
- Mọi câu chuyện hiện hữu trên cuộc đời này có lẽ đã được định sẵn. Chúng ta\, chỉ đang hoàn thành sứ mệnh của nhiệm vụ mà ta có được. Mẹ em\, dì ấy cũng đã làm rất tốt sứ mệnh của chính mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/2832129/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.