Khi chúng tôi rời đi, phía xa có nghe thấy tiếng Hoàng Quân nói lại nhưng tôi không nghe được gì bởi tiếng khóc của Trang Lâm quá lớn cùng với đó hành động kéo đi của Hoàng Minh làm tôi chẳng nghe lời nào. Nhưng điều đó không quan trọng cái cần chú ý nhất đó chính là sắc mặt của Hoàng Minh từ lúc đi cùng tôi đã im lặng đến đáng sợ.
Tôi vì lo cho tấm thân ngọc ngà này có thể bị ảnh hưởng nhiều bởi anh nên cũng không dám lên tiếng.
“Rầm”
Tiếng cửa xe đóng lại khiến tôi giật mình đến lo sợ. Trong xe có máy lạnh được mở rất lâu nhưng người tôi mồ hôi đang từng chút từng chút tuôn ra. Chẳng dám nhìn anh ấy chỉ biết nhìn về phía cửa xe và lẳng lặng ngắm ngoài đường phố kia.
Tiếng khởi động xe vang lên, chiếc Mercedes được anh vung tay chạy với vận tốc rất lớn. Tôi hốt hoảng nắm chặt vào chỗ ngồi cố, giữ im lặng nhưng càng lúc càng quá đáng, anh ấy cứ vậy mà tăng tốc liên hồi nhìn vạch xe với con số khủng tôi không chịu được nữa nên quát vào mặt anh.
- Dừng xe lại cho em, tên Hoàng Minh đáng ghét nhà anh, mau dừng xe lại.
Nghe được sự kích động sợ hãi của tôi, nhìn về phía gương mặt mồ hôi tuôn dài rất nhiều và cả đôi mắt cũng bắt đầu trực trào muốn rơi ra thì anh mới hạ tốc độ lại và đôi tay còn lại lau đi nước mắt, mồ hôi trên gương mặt tôi.
Tôi do vì hoảng loạn nên chẳng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/2832124/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.