Trong quán nước được trang trí theo phong cách nhẹ nhàng, thơ mộng nhưng cũng pha chút cổ điển, hoài niệm kết hợp với âm hưởng của những bản tình ca buồn lắng có những con người mang những tâm tư riêng đắm mình trong nỗi niềm của bản thân đang trầm tư cùng với những ly nước thanh nhẹ.
Hình bóng người đàn ông mãi nhìn xuống phía ly nước phindi choco với vẻ mặt lo lắng còn người con gái bên cạnh cứ nhìn ngắm những dòng người phía đường phố kia rồi lại chuyển đôi mắt về người đàn ông đang đối diện mình.
Bao nhiêu cảm xúc mà bản thân từng nghĩ ngợi ra khi gặp lại anh. Nào là hồi hộp đến mức chẳng nói được lời, chán ghét đến mức phát bực và cả những căm phẫn về hành động anh từng làm đối với tôi. Cứ I như rằng, tôi lúc này sẽ mang những cung bậc tâm trạng đó nhưng không tôi hiện tại chỉ cảm thấy hơi ái ngại không biết nên nói gì cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu cho câu chuyện này.
Cứ thế, đã hơn 10 phút trôi qua mọi thứ vẫn cứ nhè nhẹ trong những bản ballad hay đôi lúc nghe tiếng nói cười khe khẽ của bàn bên cạnh mà chính chúng tôi chẳng ai nói tiếng nào chỉ âm hơi lặng thinh.
Tưởng sẽ đi vào ngõ cục đến lúc kết thúc cuối cùng Hoàng Quân cũng lên tiếng ngay lúc tôi cũng vừa muốn mở lời.
- Thật ra…
- Anh…
Hoàng Quân thấy tôi nói thì dừng lại và nhìn về tôi. Còn tôi thấy anh cũng nói chuyện nên cũng ngưng lời của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/2832100/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.