- Cậu quay lại Canada rồi hả?
Tiếng Cao Tuấn Vỹ vang lên một cách hóng hớt.
Nhưng Hoàng Minh anh lúc này không còn thời gian để quan tấm mấy lời hỏi thăm bông đùa của cậu bạn hay đùa giỡn đó. Nên cũng chẳng đáp lời mà chỉ ầm ự cho qua.
- Vậy còn Tuệ Ân, thư ký trung thành bên Canada của cậu cô ấy đi Mỹ về chưa?
Vẫn không hồi đáp nhưng tên đó lại tiếp tục luyên thuyên.
- Mau nói cho tớ biết đi, tớ không thể liên lạc với Tuệ Ân gì cả?
Anh không nói lời nào mà sẵn sàng bấm
"Bíp"
Tiếng điện thoại được ngắt đi và cuộc gọi cũng kết thúc cho sự lắm chuyện của chàng thiếu gia đào hoa này.
Nhưng một lúc sau anh nhận được cuộc gọi cứ tưởng là số của Tuấn Vỹ nên không bắt máy mà chăm chú làm việc. Bao bản hợp đồng mấy nay anh bận chưa kịp kí kết nay phải bù đầu bù cỗ vào để giải quyết một cách nhanh gọn nhất có thể nên anh không muốn bị điều gì không liên quan ảnh hưởng đến.
Tiếng chuông ấy cứ vang mãi một con người tập trung như anh cũng vì thế mà đôi lúc cũng sẽ bị sao nhãn nên đặt chiếc bút máy anh luôn trân quý vì được An Nhi tặng dù nó không đắt giá nhưng đối với anh ấy thì nó vô giá đến vạn lần.
Xoay chiếc cổ nhức mỏi của mình, đôi tay bẻ những đốt khớp để khởi động lại cơ thể sau những lúc mệt rồi mới nhìn lại chiếc điện thoại của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-tieng-yeu/2832085/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.