Phong Bính Thần bị đánh thức bởi tiếng chuông điệnthoại.
Anh dụi mắt, phát hiện Thuần Khiết không có ở thưphòng. Tiếng chuông điện thoại phát ra từ bàn đọc sách. Nhưng nhìn từ góc độcủa anh, trên bàn chỉ có vài cuốn tạp chí và một cuốn sách, không có điệnthoại. Anh đành phải bò dậy. Nhưng đợi đến khi anh lại gần thì điện thoại lạingắt. Anh nhấc cuốn sách lên thì điện thoại rơi ra ngoài.
Người gọi điện là Tiêu Ức Sơn.
Anh im lặng một lúc rồi xóa cuộc gọi ấy. Nhân tiệnnhìn đồng hồ, mười bảy giờ hai mươi ba phút.
Anh cầm cuốn sách đó lên và đọc. Vì Thuần Khiết chọnnó trên giá sách và giở đến trang này nên anh chăm chú đoc. Trên đó có môt đoanvăn dài đươc đánh dấu. “Nếu em không có gì phảioán trách hoặc không có gì phải nuối tiếc thì anh nghĩ anh sẽ không yêu em mãnhliệt như thế. Anh không yêu những người không có sai lầm, chưa từng sẩy chânhoặc chưa từng sa ngã. vẻ đẹp của họ không có sức sống, không có giá trị. Cuộcđời chưa từng trao cho họ cái đẹp”.
Anh lật lại nhìn trang bìa, là một cuốn tiểu thuyếtcủa Anh.
Đoạn văn không đầu không cuối này anh cũng không muốntìm hiểu. Anh vứt cuốn sách xuống, cầm điện thoại của Thuần Khiết và đi ra khỏithư phòng nhưng không thấy cô. Gọi hai tiếng cũng không thấy cô trả lời.
Kết quả nhìn thấy hai “trợ lí” của mình, một lớn mộtnhỏ, một già một trẻ đang say sưa chơi game trong phòng giải trí. Họ chơi gamehành động, hai người đeo tai nghe và kính, tay cầm súng điện tử, bắn về phíamàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-nu-hon-nong-chay/143980/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.