Chương trước
Chương sau
(*) Vì chim trống và chim mái rất chungthủy nên người xưa gọi là chim tương tư. Chúng còn có biệt danh là Hồng ChủyNgọc, Hồng Chủy Lục Quan Âm, Liên Điểu. Người phương Tây gọi chúng là chimtình yêu. Chúng thuộc bộ Sẻ, họ Họa mi. Khu vực cư trú của chúng trải rộng từlưu vực sông Trường Giang đến Giang Nam.
Hôm sau là thứ bảy, ThuầnKhiết vốn định ngủ cả ngày nhưng mười giờ sáng đã bị điện thoại của Lisa đánhthức. Cô hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Mình sẽ đoạn tình đoạn nghĩa vớicậu, đến chết cũng không gặp mặt!>Lisa cũng vô cùng ấm ức, khóc lóc kể lể:“Tình hình khẩn cấp, Tiêu Ức Sơnsắp đi Nhật. Quản lí của anh ta bảo mình hômnay phỏng vấn luôn”.
“Chẳng phải cậu mong chờngày này đã lâu rồi sao, hơn nữa cậu đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, hiểu rõ anh tanhư lòng bàn tay, vậy thì còn gì phải lo lắng nữa?”. Thuần Khiết vừa ngáp vừaan ủi cô.
“Nhưng kế hoạch khôngtheo kịp tình hình, mình đã hẹn với nhiếp ảnh gia thứ sáu tuần sau. Cậu biếtđấy những nhiếp ảnh gia như David đều phải hẹn trước…”.
“Bây giờ cậu cần một taynhiếp ảnh, mình cũng lực bất tòng tâm”.
“Mình muốn cậu nhanhchóng tìm giúp mình một người. Đồng nghiệp với nhau mà, mình cũng đã từng giúpcậu. Cậu biết là lần phỏng vấn này có ý nghĩa với mình như thế nào, nhất địnhkhông được làm hỏng đấy!”.
“…”.
“Thôi được rồi, bây giờmình phải đến khách sạn gặp anh ấy, cậu nhanh chóng đi tìm nhiếp ảnh gia đi”.
“…”.
Thuần Khiết không biếtlàm thế nào, vừa mở danh bạ điện thoại, vừa mở tủ tìm quần áo.
Năm phút sau, cô laoxuống dưới bắt taxi với mái tóc ướt sũng.
Vừa ngồi vào xe cô đã bắtđầu gọi điện đi khắp nơi. Bây giờ, những nhiếp ảnh gia hơi có một chút danhtiếng đều phải hẹn trước. Cô gọi điện cho David, ông ta không có mặt trongthành phố.
Nửa tiếng sau cô đếnkhách sạn Thời Quang, gọi điện thoại cho Lisa thì không liên lạc được. Có lẽ làgặp Tiêu Ức Sơn, để tránh ảnh hưởng đến cuộc phỏng vấn nên đã tắt máy, tỏ ý tôntrọng đối phương.
Cô ngồi xuống chiếc ghếsofa trong đại sảnh, tiếp tục gọi điện, gọi cho từng nhiếp ảnh gia mà cô biết.Nhưng hoặc là họ không mở máy, hoặc là chuyển sang hộp thư thoại, đều là trợ línghe máy, giọng điệu kiêu căng nói với cô rằng đã kín hết lịch trong vòng mộttháng.
Cô lại gọi cho bạn bèthân quen, nhờ họ giới thiệu, liên lạc giúp.
Gọi xong cuộc điện thoạicuối cùng, cô gấp điện thoại, ngồi dựa vào chiếc ghế sofa mềm mại, day huyệtThái Dương. Mới sáng ra đã phải lao lực như thế, rất cần một cốc nước nóng.
Sau đó, giống như có phépthuật, một cốc cafe thơm nồng xuất hiện trước mắt cô.
Phục vụ mỉm cười thânthiện: “Thưa cô, cafe của cô”.
Cô ngạc nhiên nhìn anhta: “Anh nhầm rồi,gọi cafe…”.
“Là anh Phong gọi chocô”. Phục vụ đặt cốc cafe xuống, đưa tay chỉ về phía sau.
Thuần Khiết hướng mắtnhìn theo thì thấy một anh chàng mặc áo trắng quần đen, đi dép lê, thong thảbước lại. Khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười rực rỡ như gió xuân.
“Chúng ta lại gặp nhaurồi”.
“Đúng vậy, thật trùnghợp, cảm ơn cốc cafe của anh!”. Cô mỉm cười và nói, sau đó nâng cốc cafe nhấpmột ngụm, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên: Cho dù anh ta sống trong kháchsạn Thời Quang, nhưng liên tiếp hai ngày gặp mặt cũng không tránh khỏi quátrùng hợp.
Anh ta ngồi xuống bêncạnh cô với một tư thế có chút tùy tiện nhưng lại rất tự nhiên.
Thuần Khiết lập tức bịlôi cuốn bởi hương thơm mát nhẹ, không biết là loại nước hoa gì toát ra từ anhta. Cô đặt cốc cafe xuống, không nghĩ ra nên nói gì, liền hỏi: “Tên của anh làba chữ nào?”.
“Phong trong xuân phong(gió xuân),Bính trong bính trú (sáng ngời),còn Thần…”. Anh vờ ra vẻ suy nghĩmột lúc rồi nói: “Cho tôi mượn điện thoại của cô. Tôi sẽ viết ra cho cô xem…”.
Quả nhiên Thuần Khiết đưađiện thoại cho anh ta.
Anh ta cầm điện thoại rồibấm bấm một lúc. Khi anh ta trả điện thoại cho cô, trên màn hình không những cóba chữ Phong Bính Thần mà còn có thêm một dãy số.
Thuần Khiết không kìmđược bật cười.
Phong Bính Thần mỉm cườivà hỏi: “Tôi thấy cô gọi điện thoại không ngừng, có chuyện gì sao?”.
Nói đến chuyện này, ThuầnKhiết không khỏi thở dài.
“Hôm nay tôi phải tìmđược một nhiếp ảnh gia, nhưng hình như giới nhiếp ảnh trong thành phố đều bãicông”.
“Có lẽ tôi có thể giúpđược”. Anh ta mỉm cười.
“Thật không?”.
“Tôi quen một nhiếp ảnhgia. Đúng lúc thời gian này anh ta rảnh rỗi”.
Thuần Khiết mỉm cườingượng ngùng rồi nói: “Tôi cần một nhiếp ảnh gia có danh tiếng một chút”.
Phong Bính Thần khẽ nhíumày, khẽ lẩm nhẩm: “Hình như anh ta cũng có một chút danh tiếng thì phải?”.
“Là ai vậy?”. Thuần Khiếtvội hỏi.
“Anh ta tên là StevenFong. Tôi không biết cô đã từng nghe nói chưa…”.
“Steven Fong?Thuần Khiếtngạc nhiên thốt lên: “Trời ơi! Thế mà anh nói anh ta chỉ có một chút danhtiếng?”.
“…”. Phong Bính Thần mỉmcười không nói gì.
“Không phải anh nói đùađấy chứ?”. Thuần Khiết lại tỏ vẻ nghi ngờ.
“Dĩ nhiên là không”.
“Nhưng chẳng phải anh tađang ở châu Âu sao?”.
“Gần đây anh ta muốn chụpảnh áo cưới nên đã về nước rồi”.
Thuần Khiết vui mừng nói:“Thế thì quá tốt rồi. Nếu có thể mời được anh ta thì thật vinh dự cho chúng tôiquá. Vậy nhờ anh lập tức liên hệ giúp…”. Nói rồi bỗng nhiên cô dừng lại. Bởi vìcô nghĩ ra một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là tiền. Steven Fong là mộttrong những nhiếp ảnh gia đắt giá nhất trong giới thời trang. Chút tiền tạm ứngnhỏ của họ không thể chi trả nổi.
Phong Bính Thần nhìn vẻmặt của cô rồi hỏi: “Sao vậy?”.
Thuần Khiết mỉm cườigượng gạo, khó xử nói: “À, nghe nói anh ta ra giá rất đắt, e rằng chúng tôi…”.
“Chuyện này dễ thôi”.Phong Bính Thần bật cười: “Tôi nghĩ nể mặt tôi, anh ta sẽ tính rẻ một chút”.
“Thế thì cảm ơn anh quá”.
“Cô ngồi đây một lúc đểtôi đi gọi điện thoại cho anh ta”.
Nói rồi anh ta đứng dậyđi đến trước quầy bar gọi điện thoại.
Thuần Khiết thở phào,ngắm nhìn anh ta kĩ hơn.
Dáng người cao ráo, thanhtú, mái tóc xoăn dày và bóng mượt, ăn mặc đơn giản, tùy tiện. Lời nói cử chỉđều toát lên khí chất thư thái mà chỉ có quý tộc mới có. Là biên tập tạp chíthời trang, cô biết rất rõ các loại nhãn hiệu thời trang nhưng lại không nhậnra anh ta mặc nhãn hiệu nào.
Đây là một người đàn ôngbí ẩn, hơn nữa nói năng nho nhã, phong độ tuyệt vời.
Lúc ấy, Phong Bính Thầnquay người lại ra hiệu ok với cô. Thuần Khiết vội vàng mỉm cười đáp lại.
Sau đó anh ta quay lại vànói: “Được rồi, anh ta đã nhận lời giúp, lát sẽ xuống”.
Thuần Khiết sững người:“Anh ta cũng ở trong khách sạn Thời Quang sao?”.
Phong Bính Thần mỉm cườihỏi lại: “Trong thành phố Thánh Anh còn có khách sạn nào tốt hơn khách sạn ThờiQuang sao?”.
Thuần Khiết lại ngượngngùng, nâng cốc cafe uống một ngụm, điều chỉnh lại tâm trạng c đôi chút hỗnloạn rồi mới nói: “Anh giúp tôi nhiều như vậy, thật không biết phải cảm ơn anhthế nào?”.
“Thế thì tôi phải nghĩthật kĩ mới được”. Anh ta kéo dài giọng nói, tinh nghịch nháy mắt với cô. Anhta có một đôi mắt rất sâu và đẹp. Thuần Khiết nhìn mà thấy lòng xốn xang, vộivàng uống một ngụm cafe. Nhưng lại thấy anh ta thư thả nói: “Thế thì đáp lạibằng thân mình vậy”.
Thuần Khiết nghe vậy,cafe mắc trong cổ họng, ho sặc sụa. Cafetrong cốc cũng bắn ra ngoài.
Phong Bính Thần vội vàngrút giấy ăn trên bàn lau cho cô.
Cô vội vàng xua tay, xấuhổ đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống. Cô ho không ngừng, hai má ửng đỏ,người và tóc toát ra hương thơm nhè nhẹ. Đợi đến khi cô bớt ho, Phong Bính Thầnmới nói: “Đùa thôi, cô đừng để ý”.
Thuần Khiết không kìmđược lườm anh ta nhưng lại không thể tính toán với anh ta, đành phải nhìn sangchỗ khác.
Cô ho rất nhiều, đôi mắtvốn đã ngời sáng càng trở nên trong hơn. Ánh nhìn rất gợi cảm, Phong Bính Thầnkhông khỏi xốn xang, mỉm cười nói: “Thế thì mời tôi ăn cơm cũng được”.
“Tôi sợ mình bị nghẹn”.
“Thế thì hãy dùng cáchcảm ơn của Jenny đi. Tôi sẽ vui vẻ tiếp nhận”.
“…”. Thuần Khiết khôngbiết nói gì bèn chuyển chủ đề: “Đúng rồi Eva đâu? Chẳng phải anh đi cùng cô ấysao?”.
“Rốt cuộc là điều gìkhiến cô nghĩ rằng tôi đi cùng cô ta chứ không phải cô ta đi cùng tôi?”. PhongBính Thần mỉm cười hỏi lại.
Thuần Khiết khẽ nghiếnrăng cảm thấy anh chàng này thật khó ứng phó. Nhưng ngoài mặt thì rất thảnnhiên, mỉm cười nói: “Có lẽ là bởi anh tỏ ra rất phong độ, rất giống vị thần hộmệnh ân cần, vì thế mới cho tôi cảm giác như thế. Nếu không phải thì xin hãythứ lỗi cho sự mạo muội của tôi”.
Câu nói này vừa nâng anhta lên nhưng đồng thời cũng giải thoát cho cô.
Phong Bính Thần không nóigì nhưng đôi mắt đẹp ẩn chứa nét vui tươi.
Im lặng một lúc, anh talại nói: “Hay là tôi gọi bữa sáng cho cô, vừa ăn vừa đợi?”.
Vì sự quan tâm quá mứccủa anh ta nên Thuần Khiết cảm thấy có chút bất an, vội vàng nói: “Không cầnđâu. Tôi phải gọi điện nói với họ đã tìm được nhiếp ảnh gia”. Nói rồi cô vừa mởđiện thoại tìm số điện thoại vừa ngẩng đầu mỉm cười với anh ta: “Tôi đoán họnghe thấy tên Steven Fong, không biết chừng sẽ kích động tới mức ngất>PhongBính Thần thấy cô vui mừng như vậy, không khỏi bĩu môi nói: “Thật hi vọng tôichính là Steven Fong”.
Anh ta vừa nói dứt lờithì sau lưng đã có một giọng nam trung tiếp lời: “Quá tốt! Chúng ta đổi thânphận đi. Tôi vô cùng khao khát được trải nghiệm cuộc sống của Phong đại thiếugia”.
Thuần Khiết ngẩng đầu,nhìn thấy một anh chàng phong độ, điển trai. Cô vội vàng ngắt điện thoại nhưngkhông đợi cô mở miệng, anh ta đã nói trước: “Tôi nghĩ chắc chắn cô là Jenny,đúng không?”.
Thuần Khiết vừa ngạcnhiên vừa vui mừng, mỉm cười nói: “Đúng vậy, chào anh. Mời được anh là niềmvinh hạnh lớn lao đối với chúng tôi”.
Nói rồi cô giơ tay phảira, muốn bắt tay với anh ta. Nào ngờ anh ta lại cầm tay cô, nhẹ nhàng lật lại,đặt một nụ hôn nhè nhẹ như chuồn chuồn chạm nước lên tay cô.
Thuần Khiết quá bất ngờ,không khỏi sững sờ.
Nhưng câu nói tiếp theocủa anh ta lại làm cô ngượng ngùng.
Anh ta nói: “Phong đạithiếu gia không tiếc hi sinh giấc ngủ của tôi để lấy lòng cô Jenny. Tôi nghĩđối với anh ta mà nói chắc chắn cô là một người vô cùng đặc biệt. Trên thế giớinày, những người phụ nữ có thể sai khiến Phong đại thiếu gia gần như đã tuyệtchủng rồi…”.
“Quân Hạo!”. Phong BínhThần lên tiếng ngắt lời anh ta: “Cậu đừng có đùa nữa!”.
Anh ta làm mặt xấu vớiThuần Khiết: “Cô thấy rồi đấy…”.
Thuần Khiết chỉ có thểmỉm cười: “Anh thật hài hước, anh Steven”.
“Cứ gọi tôi là Quân Hạo,Phương Quân Hạo”. Nói rồi anh ta ngồi xuống chiếc sofa đối diện, búng tay gọi phụcvụ: “Cafe!” .Sau đó quay sang phía Thuần Khiết: “Vậy cô Jenny làm việc cho tạpchí nào?”
Thuần Khiết mỉm cười, lấydanh thiếp trong túi xách đưa cho anh ta.
Xem xong, Phương Quân Hạokhông kìm được bật cười: “Cô tên là Chân Thuần Khiết?!”.
Nghe thấy ba chữ ấy,Phong Bính Thần cũng không kìm được nhếch môi cười.
Thuần Khiết không biếtlàm thế nào, cố tình nghiêm mặt, bình tĩnh nói: “Tên cũng như thân thể, dathịt, đều là do bố mẹ ban tặng. Xin đừng cười nhạo”.
Phương Quân Hạo vẫn khólòng kiềm chế, vội vàng gật đầu và nói: “Đây là một cái tên rất hay”.
“Cảm ơn. Tôi cũng thấyđây là một cái tên hay, chỉ có điều tiêu chuẩn thẩm mĩ của rất nhiều ngườiquáẹp”. Thuần Khiết mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi phải đi gọi điện thoại”.
Cô đứng dậy đi sang mộtbên, gọi vào số điện thoại mà lúc nãy mình chưa nhấn nút gọi.
Đợi cô gọi điện xong,phục vụ đã chuẩn bị cho họ ba cốc cafe.
Phương Quân Hạo hỏi nộidung chụp ảnh. Cô liền nói qua về tình hình Tiêu Ức Sơn.
Phong Bính Thần nói xenvào: “Tiêu Ức Sơn rất hot sao? Sao tôi chưa từng nghe nói tới…”.
Thuần Khiết sững người.
Phương Quân Hạo bật cườirồi nói: “Anh ta là nam giới. Cậu không biết là rất bình thường”.
Lời nói bóng gió, khôngcần nói ra cũng hiểu. Thuần Khiết lại thấy lúng túng.
Phong Bính Thần chau màylườm anh ta, học giọng điệu của Thuần Khiết: “Xin đừng cười nhạo”.
Thuần Khiết phì cười, nóiqua một chút về Tiêu Ức Sơn.
Cô đang nói thì cuối cùngchính chủ đã lộ diện.
Tiêu Ức Sơnbước ra từ chỗrẽ thang máy. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu xám bạc, dáng người cao gầy, đểkiểu tóc rối, chiếc kính râm che đi đôi mắt làm cho chiếc mũi trông rất cao.Dưới cằm có một viền râu mờ mờ, làm tăng lên vẻ gợi cảm của một người đàn ôngchín chắn.
Sau lưng anh ta còn cómột người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, béo trắng, đeo kính gọng đen, khôngbiết là trợ lí hay ông bầu. Lisa cũng đi theo sau, hai má đỏ ửng. Nỗi xúc độngkhi được gặp thần tượng mà mình ngưỡng mộ vẫn chưa nguôi đi.
Thuần Khiết đứng dậy đónhọ.
Lisa giới thiệu với TiêuỨc Sơn: “Đây là đồng nghiệp của tôi, cô Chân”.
Anh ta đeo kính râm.Thuần Khiết có thể nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của mình qua mặt kính sáng bóng.Cô không biết có phải anh ta đang nhìn mình hay không, càng không biết anh tacó nhận ra mình hay không, nên mỉm cười và nói: “Chào anh Tiêu!”.
Tiêu Ức Sơn im lặng mộtlúc rồi bỏ kính xuống và nói: “Nhiều năm không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?”.
Thuần Khiết sững người.
Những người khác cũngsững sờ.
“Cũng bình thường”. Côcười.
“Có thời gian cùng đi ăncơm nhé!”
“Hả?”. Thuần Khiết cóchút ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: “Được”.
Lisa không thể kìm nénđược sự tò mò đang thiêu đốt, liền hỏi: “Hai người quen nhau à?”.
Thuần Khiết đang định trảlời nhưng Tiêu Ức Sơnđã cười và nói: “Chúng tôi là bạn thanh mai trúc mã”.
Thuần Khiết lại sữngngười. Ngồi cùng bàn cũng có thể gọi là bạn thanh mai trúc mã sao? Thế thì trênthế giới chẳng biết sẽ có bao nhiêu cặp thanh mai trúc mã.
Có điều lúc anh ta cườivẫn thật đẹp.
Quả nhiên Lisa ngạc nhiênđến nỗi trợn mắt há mồm, gườm gườm nhìn Thuần Khiết. Nhìn dáng vẻ ấy giống nhưchuẩn bị tính sổ với cô vậy. Thuần Khiết vội vàng nói: “Lisa, mình mời đượcnhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới Steven Fong”.
Nói rồi đưa tay về phíaPhương Quân Hạo ở phía sau.
Lisa trợn mắt to hơn,ngạc nhiên thốt lên: “Steven Fong?”
Thấy vậy, Tiêu Ức Sơn vàngười đàn ông đeo kính phía sau cũng không khỏi liếc nhìn.
Phương Quân Hạo giơ taychào họ.
Người đàn ông đeo kínhkia lập tức rảo bước lại gần rồi tự giới thiệu bằng tiếng Anh lưu loát: “Tôitên là Leon, là ông bầu của Tiêu Ức Sơn, rất vui được làm quen với anh”.
Phương Quân Hạo đưa taybắt tay ông ta. Leon lại quay lại, tỏ ý muốn Tiêu Ức Sơn tới chào hỏi. Anh tabước tới nhưng lại hướng ánh mắt về phía Phong Bính Thần: “Vị này là…”
Đây là vấn đề tất cả mọingười có mặt ở đó đều muốn biết.
Bởi vì khí thế của anh taquá lớn mạnh, cho dù không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ đứng đó nhưng lại khiếnngười ta không thể bỏ qua. Ngay từ khi sinh ra anh ta đã là một người khiếnngười khác không thể coi nhẹ.
Phương Quân Hạo đangchuẩn bị nói anh ta là bạn mình. Nào ngờ anh ta chủ động giới thiệu: “Tôi họPhong, bạn của Thuần Khiết”.
Lúc ấy giám đốc bộ phậnphòng dẫn theo hai phục vụ, mang bộ máy chụp ảnh quý giá của Phương Quân Hạoxuống.
Vị giám đốc đó bước đếntrước mặt anh ta, cung kính nói: “Đại thiếu gia, có cần phái người đi theokhông ạ?”.
Phương Quân Hạo xua taytừ chối: “Mang đồ ra xe là được”.
Thuần Khiết khá nhạy cảm.Nghe thấy ba chữ “đại thiếu gia”, chợt nhớ ông chủ của khách sạn Thời Quang họPhương, không phải anh ta là con trai chủ tịch Phương đấy chứ?
Cô đang suy nghĩ vẩnvơPhương Quân Hạo nhìn về phía mình, nheo mày tỏ ý dò hỏi, liền nói: “Sao vậy?”
“Chỗ cô có trợ lí chứ?”
Cô vội vàng gật đầu: “Có,tôi chính là trợ lí”.
Phương Quân Hạo không khỏibật cười: “Vậy chúng ta đi thôi”.
Thuần Khiết đang định đi,Phong Bính Thần lớn tiếng nhắc nhở cô: “Đừng quên cuộc hẹn của chúng ta”.
Cô nghe mà thấy mặt nóngbừng, không ngoảnh đầu lại.
Tiêu Ức Sơn không kìmđược lại nhìn Phong Bính Thần, gật đầu với anh ta rồi bước ra khỏi đại sảnh.
Nhân viên phục vụ củakhách sạn đã lái xe đứng chờ trước cửa.
Sau khi họ đi, Phong BínhThần đi thang máy lên thẳng phòng ở tầng thượng. Vừa mở cửa phòng đã nhìn thấymột cô gái xinh đẹp trên giường với phần lưng hoàn mĩ không tì vết.
Nhìn thấy một người phụnữ nằm trên giường của mình nhưng anh không hề cảm thấy ngạc nhiên mà quayngười lại, đi đến quầy bar rót một cốc nước, sau đó lại quay lại đứng dựa ngườivào cửa, đưa cốc nước lên môi khẽ nhấp một ngụm. Đưa mắt nhìn từ vai đến môngcô ta, sau đó mỉm cười và nói: “Có phải em vào nhầm phòng không?”.
Cô gái nho nhã quayngười, không nói gì, nhìn anh bằng đôi mắt hút hồn.
Khuôn mặt cô ta nở nụcười đầy mê hoặc.
Phong Bính Thần bước vàotrong phòng, đặt cốc nước lên tủ, cúi người nhặt bộ váy màu vàng dưới sàn đưacho cô ta, mỉm cười và nói: “Nếu anh nhớ không nhầm thì em sẽ bay lúc mười haigiờ trưa. Nếu không nhanh thì sẽ không kịp lên máy bay đâu”.
Nụ cười trên môi cô gáivụt tắt.
Ngây người hai giây, côta quay người quấn chăn rồi nhảy xuống giường, lấy bộ váy trong tay anh, giậndữ đi ra ngoài. Nhưng đi được vài bước lại ấm ức quay lại và hỏi: “Chage, rốtcuộc anh là ai?”.
Phong Bính Thần khẽ nhíumày, cười và nói: “Em vừa gọi anh là Chage”.
Eva kích động nói: “Đúngvậy. Em biết anh tên là Chage, bạn của Steven. Nhưng cũng chỉ như vậy. Anh sốngtrong căn phòng trên tầng thượng của khách sạn Thời Quang. Em biết rằng khôngphải ai cũng có thể ở trong căn phòng đó”.
Phong Bính Thần khôngkhỏi bật cười, hỏi lại: “Em quen Steven lâu như vậy rồi, lẽ nào không biết bốcậu ấy là ông chủ của khách sạn Thời Quang sao?”.
“Thật sao?”. Eva.
Cô chỉ biết Steven rất cóthực lực trong làng nhiếp ảnh, không ngờ gia đình anh ta có thế lực như vậy,phải nói là anh ta đã che giấu quá hoàn hảo. Nhưng suy cho cùng cô là ngườitừng trải, sau một hồi ngạc nhiên lập tức lấy lại bình tĩnh: “Nếu anh và anh talà bạn, em nghĩ chắc chắn anh còn có thân phận khác?”.
Phong Bính Thần mỉm cười:“Đúng như những gì em nhìn thấy. Anh là một công tử đào hoa được thừa kế mộtchút tài sản, quen biết vài người giàu có, chen chân vào giới thượng lưu, kếtgiao với một vài ngôi sao nữ giống như em…”. Anh đưa tay về phía cô: “Người mẫunổi tiếng thế giới!”.
“Anh không hề có hứng thúvới em, đúng không?”.
“Anh tưởng em đến tham dựhoạt động thương mại”.
Eva cười nhạt: “Nhữnghoạt động nhỏ như thế này ngày nào ông bầu của em cũng nhận được mấy chục cuộcđiện thoại tương tự. Chẳng qua vì anh muốn đến thành phố Thánh Anh nên em mớinhận lời”.
“Nếu lời nói, cử chỉ củaanh khiến em hiểu lầm, vậy thì anh rất xin lỗi”.
“Rõ ràng là em ngộ nhận.Chẳng qua là em gặp một anh chàng đẹp trai, lôi cuốn trong buổi tiệc. Anh chàngđẹp trai ấy lại nói với em vài câu, thế mà em đã nghĩ vớ vẩn rồi…”.
Cô ta dũng cảm tự cườinhạo mình như vậy khiến Phong Bính Thần nghe mà không nhịn được cười.
Eva im lặng một lúc rồihỏi: “Anh thích cô gái hôm đó…”.
“Hả?”.
“Đừng giả vờ nữa! Anh kéotay cô ta không rời, tán tỉnh cô ta…”.
“Em hiểu lầm rồi!”. PhongBính Thần lại cười: “Anh và cô ấy quả thực đã gặp nhau. Chỉ là cô ấy không nhớthôi”.
“Thật sao?”. Eva tỏ vẻnghi ngờ.
Phong Bính Thần cười vànói: “Không còn nhiều thời gian nữa, mau thay quần áo đi. Hôm nay tâm trạng củaanh rất tốt, có thể sẽ suy nghĩ đến việc đưa em ra sân bay…”.
“Ồ, cảm ơn lòng tốt củaanh”. Eva hét lên một cách khoa trương: “Nhưng em vẫn chưa đến nỗi như thế đâu.Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có một đám người tranh nhau đưa em ra sânbay”.
Nói rồi cô ta quấn chănđi ra ngoài.
Phong Bính Thần bật cười,gọi với theo sau: “Anh hoàn toàn tin em có sức hút đó”.
Eva đang tức giận, dĩnhiên sẽ không bận tâm.
Phong Bính Thần lắc đầu,quay lại nhìn căn phòng, bấm chuông dặn dò quản gia mười phút sau vào phòng dọndẹp. Sau đó lại căn dặn sau này nghiêm cấm những người phụ nữ không liên quanvào phòng ngủ của mình.
Sau đó anh cởi chiếc áolen mỏng trên người, mở tủ quần áo, chọn một chiếc áo sơ mi màu trắng ngà trongđống quần áo sặc sỡ rồi lại sang chiếc tủ bên cạnh, chọn một chiếc áo len màuxanh lam cổ chữ V. Sau khi mặc xong anh soi gương, thay giày da, lấy ví và điệnthoại rồi đi ra ngoài.
Anh không giống với nhữngngười đàn ông bình thường.
Trong tủ quần áo củanhững người đàn ông bình thường phần lớn chỉ có ba màu đen, trắng, xám. Nhưnganh thích các loại màu sắc. Nói theo cách của một nhà văn nữ thì anh luôn luônthèm khát màu sắc. Hơn nữa anh có một phong thái ngút trời, tất cả các trangphục nhiều màu sắc đều hợp với anh. Khí chất này dường như đã hiện hữu ngay từkhi anh sinh ra.
Anh chỉ ở thành phố ThánhAnh một thời gian ngắn. Khách sạn tặng anh chiếc xe rất sang trọng nhưng anhkhông dùng. Thỉnh thoảng lái chiếc Porsche của Phương Quân Hạo. Bình thường khicần đi đâu thì anh đi bằng các phương tiện giao thông bình thường. Nhưng anhluôn đặc biệt hơn mọi người. Khi anh đi trên đường, người ta sẽ không kìm đượcmà liếc nhìn anh. Cuộc sống của anh giống như những gì anh nói, có tiền, đầu tưmột chút tùy theo sở thích của mình, không cần phải làm việc vất vả, vô cùngnhàn hạ.
Anh gọi điện cho PhươngQuân Hạo, hỏi rõ địa chỉ studio, chuẩn bị đến thưởng thức những bức hình củaanh ta. Dĩ nhiên Phương Quân Hạo biết không phải anh bạn của mình đến để xemmình chụp ảnh mà đến với mục đích khác.
Sau khi cúp máy, PhươngQuân Hạo không kìm được lại ngắm nghía cô gái tóc ngắn cao gầy kia.
Cô ta mặc chiếc quần bòống đứng và chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, khoác chiếc áo khoác lửng, không đeohoa tai, lắc tay hay nhẫn. Bắt đầu từ lúc bước vào studio là bắt tay chuyển đạocụ theo yêu cầu rồi giúp giơ đèn, không hề có một chút kiêu căng của những côgái trong làng thời trang. Đôi mắt của cô ta rất sáng, con ngươi đen nhánh. Anhđã chụp ảnh rất nhiều người nổi tiếng nhưng không có người nào có đôi mắt sángngời như thế. Thỉnh thoảng liếc qua giống như chiếc đèn pha cỡ nhỏ.
Anh nghĩ, chắc chắn làBính Thần đã bị cuốn hút bởi đôi mắt này.
Thuần Khiết thấy anh tanghe điện thoại xong cứ nhìn mình mãi, liền cười và hỏi: “Mặt tôi dính gìsao?”.
Phương Quân Hạo mỉm cười:“Không”.
Thuần Khiết chỉ tay vàophòng hóa trang và nói: “Vậy tôi đi vào trong xem xong chưa”.
Thuần Khiết nhẹ nhàng mởcửa phòng hóa trang. Chỉ thấy Tiêu Ức Sơn đã làm tóc xong, thợ trang điểm đangtrang điểm cho anh ta. Thợ làm tóc và trợ lí yên lặng ngồi trên ghế sofa nhìnanh ta.
Anh ta bặt tăm năm nămrồi lại tái xuất, đã không còn là chàng trai trẻ trung năm ấy. Những từ mấuchốt mà người tạo hình đã định vị lại cho anh ta là chín chắn, trầm tĩnh, gợicảm. Anh ta đã không còn là ca sĩ thần tượng năm xưa.
Bây giờ, viền râu mờ mờ củaanh ta, dáng vẻ có chút u buồn, đôi mắt trầm tĩnh không những có thể hút hồn vôsố thiếu nữ, chỉ e là ngay cả những phụ nữ đã có gia đình cũng khó mà thoátđược.
Đợi đến khi anh ta trangđiểm xong, bước ra studio, mọi người đều trầm trồ khen ngợi. Lisa và ThuầnKhiết cũng nhìn không chớp mắt. Lúc chụp hình, anh ta phối hợp một cách đángngạc nhiên, việc trò chuyện cũng thuận lợi hơn so với tin đồn rất nhiều. Khôngbiết là vị thần thời gian vĩ đại đã phát huy tác dụng hay là những bài báotrước đây là bịa đặt. Tóm lại anh ta tỏ ra rất thân thiện và phối hợp vô cùngnhịp nhàng.
Thuần Khiết không biếtnhiều về nhiếp ảnh, chỉ đứng cạnh làm vài việc theo yêu cầu, nhân tiện thưởngthức tạo hình của mĩ nam.
Lúc chuyển cảnh, Tiêu ỨcSơn nói với cô: “Nếu không phải đôi mắt này thì mình không nhận ra cậu. Mìnhcòn nhớ hồi ấy cậu béo tròn, tóc như vỏ dưa hấu, che hết cả đầu…”.
Thuần Khiết bị anh ta nóiđến nỗi cảm thấy xấu hổ, mỉm cười ngượng ngùng: “Cậu cũng thay đổi rất nhiều”.
“Thật sao?”.
“Đúng vậy, trước đây cậulúc nào cũng tỏ vẻ khó gần, bây giờ thì thân thiện hơn nhiều rồi”.
Anh ta nhếch mép gượngcười: “Tuổi tác ngày càng cao, cuộc sống có nhiều thay đổi nên suy nghĩ cũngkhác”.
Thuần Khiết thấy giọngđiệu anh ta có chút muộn phiền, bỗng chốc không biết nói gì.
Phương Quân Hạo gọi anhta vào chụp hình.
Đợi đến khi chụp xong đãlà sáu giờ chiều.
Lisa đề nghị mọi ngườicùng đi ăn tối. Cô ấy vô cùng mong đợi sự đồng ý của Tiêu Ức Sơn. Nhưng ngàymai anh ta phải bay sang Nhật nên đã từ chối khéo, tỏ ý sau khi quay về sẽ liênlạc.
Dĩ nhiên khi nói câu nóiấy, người anh ta nhìn là Thuần Khiết.
Phương Quân Hạo thu dọnmáy móc, cuối cùng mới nhớ tới Phong Bính Thần, thế nên gọi điện thoại hỏi. Kếtquả là Phong đại thiếu gia n anh ta bị lạc đường, đi vào chợ hoa, sau đó phấnkhích đi dạo quanh chợ một vòng. Phương Quân Hạo không biết nói gì.
Công việc của Lisa có thểhoàn thành thuận lợi như vậy là nhờ có sự giúp đỡ của Phương Quân Hạo. Anh talà nhiếp ảnh gia nổi tiếng thế giới, vậy mà lại chịu chụp ảnh cho tạp chí của họ,đúng là vô cùng vinh dự. Ngày mai đi làm, chắc chắn chuyện này sẽ gây chấn độngcả phòng. Chỉ nghĩ thôi cô đã thấy vô cùng phấn khích. Vì thế cho dù thế nàocũng phải mời anh ta ăn bữa cơm này.
Cô gọi điện đặt chỗ ởkhách sạn. Sau đó Phương Quân Hạo lái xe đưa hai người họ đi đón Phong BínhThần.
Từ xa đã nhìn thấy PhongBính Thần xách một lồng chim đứng trước cổng chợ.
Thuần Khiết cảm thấy rấtkhập khiễng. Trong ấn tượng của cô, từ trước tới nay tạo hình này đều là đặcquyền của các bậc lão gia, không hợp với một quý công tử như anh ta. Nhưng côcũng không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn nhớ tới một bài thơ mà mình đãđọc ở đâu đó, tên là “Người đàn ông xách lồng chim”. Hình như có một câu là conchim gì đó hót trong lồng tình yêu.
Đợi đến khi chiếc xe dừnglại trước mặt anh ta, cô mới nhìn rõ con chim ấy rất đẹp, khiến cô nhớ tới câuthơ “thúy vũ hoàng sam”. Phương Quân Hạo trêu chọc anh ta: “Nhìn cậu xách lồngchim càng giống con nhà quyền quý”.
Phong Bính Thần không bậntâm tới anh ta, ngồi lên xe rồi quay lại chào hai cô gái.
Lisa nhìn con chim vớiánh mắt vô cùng thích thú. Phong Bính Thần liền đưa lồng chim cho cô ấy.
“Đẹp quá! Cậu nhìn này mỏcủa nó màu đỏ, lông trên người không giống nhau…”. Lisa cầm lồng chim rồi bảoThuần Khiết cùng nhìn.
“Đây là chim gì?”. ThuầnKhiết hỏi.
“Chim tương tư”. PhongBính Thần quay lại mỉm cười với cô.
Thuần Khiết cảm thấy ánhmắt của anh ta thật sự rất có sức hút, liền quay sang nhìn con chim: “Thì rađây là chim tương tư, quả thực rất đáng yêu”.
“Tặng cô”.
“Hả…”.
Thuần Khiết sững sờ.
Cô thấy người ta tặngnhững con vật nuôi như chó hay mèo, chưa thấy ai tặng chim bao giờ. Hơn nữa côkhông biết gì về chim, chắc chắn là không nuôi được. Cô gượng cười rồi nói:“Tôi hoàn toàn không biết gì về cách chăm sóc chim cả, e rằng không gánh vácđược trọng trách to lớn này. Mặc dù nó là một chú chim nhỏ, nhưng suy cho cùngcũng là một sinh mạng…”.
vẫn chưa nói hết câu,Phương Quân Hạo đã cười ha ha.
Lisa đấm mạnh vào vai côrồi nói: “Cái này rất đơn giản. Cậu lên mạng tra cách chăm sóc. Hàng sáng chonó ăn…”.
Thuần Khiết lập tức quaysang phía cô ấy: “Hay là cậu mang về nuôi đi?”.
Lisa cười gượng: “Tiếc làkhông phải tặng mình”. Cô ấy nói rồi giẫm một cái thật mạnh vào chân ThuầnKhiết.
Thuần Khiết hấm hứ mộttiếng: “Ừ, được thôi, mình nghĩ mình có thể thử xem sao…”.
Nghĩ đến việc Phong BínhThần đã giúp mình nhiều như vậy, cho dù bây giờ anh ta tặng cô tai họa thì côcũng phải chấp nhận.
Phong Bính Thần đưa chocô một gói thức ăn, mỉm cười và nói: “Không biết cô có thể hỏi tôi”.
Thuần Khiết không biếtnói gì.
Thế là tối hôm ấy cănphòng của cô có thêm một con chim tương tư.
Mặc dù đã rất mệt nhưngcô vẫn không ngủ được. Cô ngồi trước máy tính, mở trang web tìm kiếm rồi gõ haicái tên Eva và Chage nhưng không tìm thấy gì. Bạn trai tin đồn của Eva quả làkhông ít, có ngôi sao, nhiếp ảnh gia, công tử nhà giàu. Nhưng không ai trong sốhọ tên là Chage. Cô lướt nhìn một lúc, cuối cùng ném chuột đi, tự cười chếnhạo. Không biết mình bị làm sao mà lại đi tìm kiếm tư liệu về một người xa lạ.
Cô leo lên giường mà vẫnkhông ngủ được. Nửa tiếng sau, cô không kìm được đạp tung chăn, đi ra giá sáchlấy cuốn triết học luận về linh hồn của một tác giả Ả Rập nào đó rồi ngồi đọcdưới chiếc đèn trên đầu giường. Đọc được một lúc, cuối cùng đã thấy buồn ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.