Một thân hình quyến rũ, tóc búi cao lỏng lẻo với vài sợi tóc rủ dài xuống bờ vai trần mảnh mai trắng mịn, váy cúp ngực phía trước và khoét sâu ở sau lưng, để lộ đường lưng cong gợi cảm. Đuôi cá bên dưới xẻ khá cao, khi Đạm Nhã cong một chân lên liền lộ ra cặp đùi thon thả.
Phải nói đây là một hình ảnh vô cùng xinh đẹp kiêu sa tại nơi hành lang tối này! Tất cả mọi thứ đều thu hết vào tầm mắt sâu thẳm của hắn!
Nếu đây thực sự là Hâm Đình thì Dịch Quân tự hỏi, cô trở nên quyến rũ nóng bỏng như thế từ bao giờ vậy? Vành môi treo một nụ cười hơi cong lên, hắn tiến lại gần.
- Hâm Đình...
Xung quanh vắng vẻ không một ai, bất ngờ sau lưng vang lên một chất giọng đàn ông trầm thấp, thử hỏi làm sao Đạm Nhã không giật mình? Hậu quả là cô vội vàng quay người lại, phát hiện một bóng dáng cao lớn phong thái đập thẳng vào đáy mắt mình, cùng lúc cô chới với ngả ra sau.
Rất nhanh, vòng tay săn chắc của người nọ đã kịp vòng qua eo thon kìm giữ lại, chẳng những thế còn kéo cô áp sát vào mình!
Quá bất ngờ, Đạm Nhã chỉ có thể nắm lấy viền áo vest của Dịch Quân để giữ thăng bằng, tiếp đến thì mặt cô và mặt hắn đối diện nhau rất gần.
Ban nãy khi bị kéo lại, búi tóc lỏng của cô rơi tuột xuống, và những sợi tóc đen dài tung xõa ngay trước cái nhìn của Dịch Quân. Hắn nhìn rõ khuôn mặt diễm lệ mỹ miều ấy, thân ảnh quyến rũ nằm gọn trong lòng hắn, thật say đắm lòng người!
Không riêng gì Dịch Quân mà cả Đạm Nhã cũng chăm chú quan sát đối phương. Cô phải thừa nhận rằng vị Dịch tổng này đẹp trai đến hoàn hảo, khuôn mặt góc cạnh nam tính với từng đường nét chẳng khác gì bức tượng điêu khắc La Mã.
Hắn cao hơn thước 8, lại mang khí chất uy lẫm, dễ dàng áp chế kẻ khác, dù vậy đôi mắt đen huyền ấy khi nhìn cô vừa mãnh liệt chiếm hữu lại vừa ấm áp thâm tình.
- Hâm Đình, bắt được em rồi!
Vẻ như hơi say nên Đạm Nhã vừa đắm chìm một chút, thế rồi nghe rõ Dịch Quân gọi cái tên “Hâm Đình” kia lần nữa bằng chất giọng thích thú thì cô bừng tỉnh.
- Dịch tổng, đây là lần thứ mấy anh khiếm nhã với tôi rồi?
- Thấy em gặp khó khăn nên tới giúp đỡ thôi, không hề có ý xấu.
- Vậy lý do gì anh lại cứ gọi tôi bằng tên Hâm Đình?
- Chẳng phải khi anh gọi “Hâm Đình”, em đã quay lại ư?
Đạm Nhã muốn đẩy Dịch Quân ra nhưng những ngón tay thô ráp cứng rắn kia cứ ôm siết lấy eo cô, như thể bấu chặt vào da thịt cô qua lớp váy mỏng. Tự nhủ phải bình tĩnh, cô đáp lời hắn:
- Nơi đây yên ắng, lại chả có ai, thình lình có người gọi ở sau lưng, nếu là anh thì anh có quay lại không, Dịch tổng?
Dịch Quân cười nhếch mép, thú vị thật! Ý Đạm Nhã muốn nói, cô quay lại chỉ do giật mình chứ không hề do cái tên Hâm Đình kia?
Hiện tại, hắn có cơ hội nhìn kỹ cô gái đó thêm nữa. Giống! Đúng là giống thật! Nói chính xác hơn, Đạm Nhã này mang gương mặt giống Hâm Đình hết chín phần, một phần còn lại thì có lẽ là do cô xinh đẹp và kiêu sa hơn ba năm trước thôi!
Nếu bảo Đạm Nhã không phải Hâm Đình thì có chết, Dịch Quân cũng không tin! Khuôn mặt thân thương ấy đã hằn sâu trong ký ức hắn, dù Hâm Đình cháy thành tro thì hắn vẫn nhất định nhận ra!
Người vợ mà hắn đã lỡ để vuột mất, để rồi hắn muốn lật tung cả thế giới lên để tìm ra cô! Trái tim hắn đau khổ tới chết đi sống lại, vào ba năm trước, khi cuối cùng bản thân cũng nhận ra mình đã yêu cô rồi!
- Dịch tổng, vui lòng buông tay ra! - Đạm Nhã yêu cầu rõ ràng.
- Có biết anh mất bao lâu để tìm kiếm em không? Anh gần như lục tung mọi nơi trên đất nước này rồi...
Giọng Dịch Quân trầm thấp, không quá bi lụy nhưng chứa đựng trong đó là sự tuyệt vọng đằng đẵng mặc dù thời gian ba năm thực sự chẳng quá dài. Đạm Nhã nhìn người đàn ông si tình này trong vài giây, không chút dao động mà bảo rằng:
- Những lời này anh nên nói cho Hâm Đình của anh nghe, nói với tôi vô ích!
- Em chính là Hâm Đình, ở ngay trước mặt anh.
- Dịch Quân! - Đạm Nhã buộc phải gọi thẳng tên hắn - Dịch tổng uy phong như anh nghĩ tôi là loại đàn bà dễ dãi à? Hay anh ỷ vào danh thế ghê gớm của Dịch thị mà xem thường tôi, xem thường Đàm gia? Đủ rồi đấy!
Đẩy mạnh Dịch Quân ra và đứng vững lại, Đạm Nhã hướng ánh mắt tức giận chẳng chút giấu diếm vào hắn, tiếp theo tháo đôi giày cao gót ra rồi quay lưng bỏ đi.
Dịch Quân nhìn theo, bản thân hiểu rằng nếu cứ khăng khăng ép buộc thì Đạm Nhã càng không bao giờ thừa nhận mình là Hâm Đình. Chưa kể, lỡ như hắn khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ thì sao, nếu cô lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt hắn thì còn kinh khủng hơn!
Trước mắt, hắn cần thỏa hiệp với sự ương bướng cố chấp của cô đã, và kẻ mưu mô như hắn sẽ tìm ra đối sách tốt hơn.
Thình lình bị Dịch Quân nắm tay kéo xoay lại, Đạm Nhã hất tay ra, nói lớn:
- Anh đừng có chạm vào tôi!
Trước phản ứng giận dữ từ cô gái, Dịch Quân giơ hai tay nhún nhường:
- Cô Đạm, thứ lỗi vì tôi đã xúc phạm cô, đúng là có lẽ tôi hơi thiếu tỉnh táo.
Bất ngờ khi Dịch Quân thay đổi thái độ mau chóng, Đạm Nhã ngờ ngợ:
- Anh... có thật không nghĩ tôi là Hâm Đình gì đó?
- Lúc đầu nhìn thoáng qua thì khá giống nhưng nãy giờ nhìn kỹ thì không giống.
- Được rồi, thế thì tốt! Mong từ giờ, anh đừng làm phiền tôi nữa...
- Cô đi có vẻ khó khăn đấy, hay để tôi dìu cô về phòng?
- Cảm ơn lòng tốt của Dịch tổng, tôi tự về phòng được.
Tức thì, Dịch Quân liền cúi xuống bế Đạm Nhã lên trước sự sửng sốt của cô:
- Khoan! Anh định làm gì vậy?
- Hãy để tôi đưa cô về phòng, cứ xem như là tôi tạ lỗi với cô nhé.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]