Cơn giận biến mất ngay, Đạm Nhã vội vàng rút một đống khăn giấy rồi chạy đến chỗ Dịch Quân, mau chóng ụp lên vết đứt để cầm máu lại. Chẳng ngờ được, cô lại ném chậu kiểng nhỏ đi mà không chịu nhìn gì cả!
- Xin lỗi, tôi quá trớn rồi.
Trông cảnh Đạm Nhã vừa cụp mắt lại vừa lo lắng cầm máu cho mình, Dịch Quân thấy vui trong lòng dù bàn tay đang đau. Hắn mủi lòng lại muốn sờ lên gương mặt cô nhưng sợ cô tiếp tục phản ứng, trở nên ghét hắn.
- Tôi mới là người có lỗi.
Đạm Nhã ngước lên, bắt gặp nét mặt Dịch Quân trầm lặng và áy náy, nghĩ rằng có lẽ hắn cũng đang rất ân hận vì chuyện đã làm với cô đêm qua.
- Nếu... anh hứa từ giờ không gọi tôi là Hâm Đình, không giở bất cứ thủ đoạn nào nữa thì đây sẽ là lần cuối cùng tôi tha thứ cho anh.
Chỉ đợi một câu nói này của Đạm Nhã thôi, lòng Dịch Quân đã nhẹ nhõm rồi...
Ngồi trên xe jeep, Dịch Quân cứ nhìn lòng bàn tay vừa được băng bó, ngay sau vô lăng Hải Vương lo lắng lên tiếng:
- Dịch tổng, tay anh...?
- Đừng lo, đứt không sâu lắm. Cũng nhờ nó, mà cô ấy mới tha thứ cho tôi!
- Thực ra Dịch tổng đã làm gì mà khiến cô Đạm giận dữ tới vậy?
Hình ảnh đêm qua Đạm Nhã nằm trên giường suýt bị lột sạch váy hiện lên trong đầu, Dịch Quân chẳng đời nào để Hải Vương biết được, liền đề cập sang chuyện khác:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-ngay-ly-hon-dich-tong-len-giuong-vo-cu/2558157/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.