Buổi tối, Dịch Quân vào phòng ngủ, chẳng rõ Hâm Đình muốn hắn về sớm có chuyện gì không. Căn phòng khá tối, chỉ có ánh đèn mờ ảo tỏa ra từ chiếc đèn ngủ cổ điển. Dịch Quân đưa mắt nhìn quanh để tìm vợ, rất nhanh liền cảm nhận một vòng tay êm dịu ôm lấy mình từ phía sau, kèm theo chất giọng ngọt ngào:
- Quân, anh về rồi. Cả ngày nay em nhớ anh lắm!
Đúng là cảm giác cứ khang khác! Dịch Quân nhìn xuống vòng tay đang ôm mình.
- Cứ tưởng em mệt nên ngủ cả ngày, còn thời gian để nhớ anh sao?
- Em khó ngủ, sáng dậy cũng khá sớm nhưng anh đã đến công ty rồi. Cả ngày ngồi ở nhà không làm gì, buồn chán vô cùng, nên em rất nhớ anh.
- Sau này em đừng bảo Hải Vương nhắn với anh chuyện về sớm nữa, công ty có nhiều chuyện phải làm, chưa kể vệ sĩ còn có việc riêng của họ nữa.
- Em là Dịch phu nhân, nhờ vệ sĩ nhắn vài câu tới anh cũng đâu có sao...
Tháo nhẹ tay Hâm Đình ra, Dịch Quân quay người lại nhìn cô vợ trẻ đang bày ra điệu bộ nũng nịu, như thể với danh phận phu nhân thì cô muốn làm gì cũng được.
- Em bị khó ngủ sao?
- Đúng vậy, không có anh bên cạnh thì em chẳng ngủ ngon gì cả.
- Ba năm qua em cũng ngủ mà đâu có anh bên cạnh?
- Khi đó khác, bây giờ thì khác, em trở về rồi thì dĩ nhiên phải muốn ở bên cạnh anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-ngay-ly-hon-dich-tong-len-giuong-vo-cu/2558137/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.