14
"Đừng gọi tôi là phu nhân, tôi thực sự không thích gọi như vậy."
Sao anh ấy cứ gọi tôi là phu nhân như vậy.
Nghĩ đến đây, tôi vừa bất lực vừa tức giận, lạnh lùng nhìn anh nói: “Thiếu gia à, tôi thật sự rất muốn quay về cuộc sống bình thường, tôi tin tưởng anh sẽ gặp lại vợ mình, dù sao anh cũng đợi người ta ngàn năm rồi, chờ thêm một chút có được không?"
Tiểu Hầu gia đứng dậy đi về phía tôi, vẻ mặt vẫn lãnh đạm.
Anh ấy trả lời không liên quan và hỏi: "Hi Hi, em định phỏng vấn ở đâu, anh cùng đi với em."
Tôi thấy mình đang đấm vào bông không còn sức phản kháng, điều này làm tôi càng tức giận hơn
"Đừng nhìn đi chỗ khác, ta đang nói chuyện với nàng về việc..."
Tôi thở dài: “Nếu anh thật sự thích khuôn mặt này thì mai tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ, anh sẽ không coi tôi là vợ anh chứ?”
Khi anh im lặng, hàng mi dài cụp xuống che nửa con mắt.
Tôi thừa nhận rằng trái tim tôi đã có những giây phút rung động, nhưng lý trí của tôi đã kéo tôi lại hai bên đang đấu tranh như trò chơi kéo co.
Sau đó, tôi nghe những gì anh ấy nói.
"Hi Hi, tính cách nàng vẫn giống như trước kia, ngay dưới mông sát phần trên đùi phải có một cái vết bớt nhỏ màu tím."
Trong đầu tôi ong ong một tiếng, tôi mím chặt môi không thốt ra được lời nào.
Đúng……rồi
Có…bớt
Nhưng làm sao anh ấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/1000-nam-tuong-phung/3321960/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.