Sau khi nghe ba mẹ mình nói chuyện thì Gia Hân chạy nhanh về phòng, tránh để ba mẹ nhìn thấy. Cô rất xúc động muốn mở cửa chạy vào ôm lấy ba mẹ mà xin lỗi, vì cô mà ba mẹ phải lo lắng rất nhiều. Nhưng cô không có can đảm đó. Vừa chạy về phòng nước mắt cô vừa rơi. Một lúc sau cô cũng bình tĩnh lại vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, bởi cô biết lát nữa mẹ sẽ qua phòng cô, nếu để mẹ thấy cô trong tình cảnh này thì bà lại đau lòng.
Rửa mặt xong, cô vừa bước ra từ nhà tắm thì cửa phòng cô mở ra, là bà Tuyết, mẹ cô. Gia Hân nở một nụ cười với bà sau đó chạy đến kéo bà đến giường.
- Mẹ làm cái gì mà lâu thế, ba nhõng nhẽo không cho mẹ đi à?
Mẹ đánh yêu cô một cái rồi trả lời:
- Cô biết rồi còn hỏi. Hai cha con các người thật giống nhau, lớn thế rồi còn nhõng nhẽo.
Thật ra trước khi bà Tuyết đi khỏi phòng ngủ của hai ông bà để đến phòng cô vẫn còn một đoạn như sau:
Bà Tuýt chuẩn bị rời đi thì ông Thành nắm tay kéo bà lại ôm vào lòng, rồi cất tiếng nói:
- Bà đi thiệt sao? Không có bà tôi không ngủ được? Hay bà ở lại với tôi đi, chắc giờ con bé cũng ngủ rồi.
Nghe ông Thành nói thế bà Tuyết vừa buồn cười vừa bực mình quát:
- Cái ông này, nó là con ông đấy.
Ông Thành bị bà Tuyết quát liền tỏ ra ủy khuất, nhìn rất tội nghiệp nói lí nhí nhưng vẫn đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-sau-quyet-dinh-ly-hon/649574/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.