Sau khi nghe ba mẹ mình nói chuyện thì Gia Hân chạy nhanh về phòng, tránh để ba mẹ nhìn thấy. Cô rất xúc động muốn mở cửa chạy vào ôm lấy ba mẹ mà xin lỗi, vì cô mà ba mẹ phải lo lắng rất nhiều. Nhưng cô không có can đảm đó. Vừa chạy về phòng nước mắt cô vừa rơi. Một lúc sau cô cũng bình tĩnh lại vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo, bởi cô biết lát nữa mẹ sẽ qua phòng cô, nếu để mẹ thấy cô trong tình cảnh này thì bà lại đau lòng. Rửa mặt xong, cô vừa bước ra từ nhà tắm thì cửa phòng cô mở ra, là bà Tuyết, mẹ cô. Gia Hân nở một nụ cười với bà sau đó chạy đến kéo bà đến giường. - Mẹ làm cái gì mà lâu thế, ba nhõng nhẽo không cho mẹ đi à? Mẹ đánh yêu cô một cái rồi trả lời: - Cô biết rồi còn hỏi. Hai cha con các người thật giống nhau, lớn thế rồi còn nhõng nhẽo. Thật ra trước khi bà Tuyết đi khỏi phòng ngủ của hai ông bà để đến phòng cô vẫn còn một đoạn như sau: Bà Tuýt chuẩn bị rời đi thì ông Thành nắm tay kéo bà lại ôm vào lòng, rồi cất tiếng nói: - Bà đi thiệt sao? Không có bà tôi không ngủ được? Hay bà ở lại với tôi đi, chắc giờ con bé cũng ngủ rồi. Nghe ông Thành nói thế bà Tuyết vừa buồn cười vừa bực mình quát: - Cái ông này, nó là con ông đấy. Ông Thành bị bà Tuyết quát liền tỏ ra ủy khuất, nhìn rất tội nghiệp nói lí nhí nhưng vẫn đủ cho bà Tuyết nghe: - Thì tôi biết, nhưng mà không có bà tôi không ngủ được. - Thôi thôi không nói nhiều nữa, tôi đi qua phòng ngủ với Hân Hân đây. Ông cũng ngủ sớm đi. Nói xong bà mở cửa đi luôn, để ông Thành lại trong phòng buồn bã. Cũng may lúc đó Gia Hân chạy về phòng rồi, chứ cô mà nghe thấy ba làm nũng với mẹ như thế, chắc cô đamg khóc cũng phải bật cười. Kết thúc hồi tưởng, trở lại với thực tại. Gia Hân kêu lên một tiếng vì bị mẹ đánh, rồi bĩu môi trả lời: - Con có nói sai đâu, ba dính mẹ còn hơn keo 502 nữa là, nhìn hai người còn hơn vợ chồng son nữa ấy chứ. - Thôi được rồi, không còn sớm nữa, tắt đèn rồi đi ngủ. Cô vui vẻ đáp lại: - Dạ ma ma đại nhân. Thế là hai mẹ con cùng nằm xuống giường, Gia Hân với tay tắt đèn, đồng thời mở đèn ngủ lên. Nằm được một lúc bỗng cô quay qua nằm sát lại bên mẹ làm nũng giống như lúc nhỏ cô hay làm với bà. Bà Tuyết cũng chưa ngủ, nhẹ nhàng đáp chăn lên cho Gia Hân. Bỗng bà lên tiếng: - Gia Hân này, gần đây con có chuyện gì không vui sao? - Dạ đâu có đâu mẹ, chỉ là công việc của con có chút trục trặc thôi. Nghe cô trả lời thế bà lại hỏi tiếp: - Thế chuyện con với Gia Huy thế nào? Con đừng giấu mẹ, có tâm sự gì cứ nói, mẹ luôn lắng nghe con. Gia Hân lúc này có chút chần chừ, không biết có nên nói ra không, có lẽ nói ra sẽ tốt hơn không? Thấy cô cứ ngập ngừng không chịu nói bà Tuyết lại nói thêm: - Nói ra sẽ bớt nặng nề hơn, có khó khăn gì mẹ sẽ cùng con giải quyết. Nghe bà Tuyết nói thế lòng cô dâng lên cảm xúc nghẹn ngào, cô ôm chặt lấy mẹ, vùi sâu vào lòng bà. Đúng vậy chỉ có mẹ luôn hiểu cô, ở bên bà cô không bao giờ che giấu được gì cả. Gia Hân quyết định nói ra hết với mẹ để nhẹ lòng hơn. - Mẹ, có phải con ngốc lắm không? Con yêu một người chẳng yêu mình. Hơn nữa ngay khi anh ấy đã là chồng của con thì con vẫn chẳng giữ được anh ấy. Bà nhìn con gái đau lòng mà thương xót vừa xoa đầu cô vừa nói: - Con không hề ngốc, trong đời ai cũng có có một đoạn tình cảm như thế, con hi sinh chính mình vì tình yêu, con dám theo đuổi thứ mình yêu thích đó là sự dũng cảm. Nhưng con nên nhớ, con yêu họ là quyền tự do của con nhưng họ không yêu con cũng là tự do của họ, sự cố gắng chưa chắc đã đem lại thành công. Tình cảm lại là thứ càng không thể ép buộc. Nên nếu mệt rồi thì đừng cố nữa, buông tay đôi khi sẽ tốt hơn. Bà Tuyết nói thế là khuyên Gia Hân nên buông bỏ đoạn tình cảm này, cô cũng hiểu ý mẹ. Hơn hết cô cũng có quyết định của mình rồi. Cô cũng không muốn giấu mẹ nữa, sớm muộn chuyện này mọi người cũng sẽ biết nên cô nói luôn: - Con và Gia Huy sắp ly hôn rồi. Nghe Gia Hân nói vậy, bà Tuyết cũng có chút bất ngờ, không ngờ hai đứa nó đúng là có vấn đề, hơn nữa còn nói sắp ly hôn, vậy ra vấn đề không hề nhỏ. Nhưng dù sao, đay cũng là cuộc đời của hai đứa, thế nên quyết định thế nào cũng do bọn chúng chọn, bà không có ý định can thiệp. Nhưng ly hôn không phải chuyện nhỏ, bà phải hỏi kĩ càng: - Hai đứa đã nghĩ kĩ chưa, hơn nữa bên ba mẹ Gia Huy có biết không? - Dạ chuyện gì nên đến cũng sẽ đến thôi mẹ, có nghĩ kĩ hay không cũng chẳng thay đổi được. Như mẹ nói đấy tình cảm thì không thể ép buộc. Còn về gia đình Gia Huy, hai đứa con sẽ nói chuyện sau. Bà Tuyết thở dài một hơi, rồi cất tiếng an ủi cô: - Thôi được rồi, nếu các con đã chắc chắn như thế thì cứ làm vậy đi. Mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc. Nếu ly hôn giúp con tốt hơn thì cứ việc làm, vì đây là cuộc đời của con mẹ sẽ không can thiệp. Mẹ sẽ luôn ủng hộ con Cô cảm động rơm rớm nước mắt nói: - Con cám ơn mẹ, có ba mẹ bên cạnh thật tốt. - Biết vậy mà phải đợi mẹ hỏi mãi mới chịu nói, lần sau có chuyện gì phải nói ngay với mẹ, không được giấu nữa có biết chưa. - Dạ con biết rồi. - Thế thì bây giờ ngủ đi. - Dạ. Cả hai mẹ con nhắm mắt dần dần chìm vào giấc ngủ. Gia Hân tâm sự cùng mẹ cũng đã nhẹ lòng hơn nên cũng dễ ngủ hơn, chứ mấy ngày nay cô ngủ không ngon giấc vì phải lo suy nghĩ mấy chuyện. Có người tâm sự mỗi khi gặp chuyện buồn thật tốt, cô tự thấy bản thân mình thật may mắn. Phải chăng mọi chuyện đều có cách giải quyết? Chỉ hi vọng ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]