Sáng hôm sau_ 7:30 tại Trường Đại Học T.
Vẫn như thường lệ, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh, ăn ngủ và học, nghĩ về chuyện hôm qua cô cùng hắn ân ái, hai má liền đỏ ửng tới mang tai, hình như hôm qua hắn có chuyện vui thì phải, bởi vì hắn đã rất ôn nhu. Mà thật sự Mộc Như Lan cũng không hiểu được, có lẽ lúc vui thì nâng niu, nhu hoà với cô, lúc tâm trạng bất ổn thì con người hắn chẳng khác gì một tảng băng. Cô biết nếu có tình cảm với hắn nhất định là sai, sẽ rất đau khổ, cho nên dù chỉ suy nghĩ đến việc cô " yêu " hắn thì tâm trí đã tự đào thoải suy nghĩ ấy đi.
" Lan Lan à, cậu làm gì mà ngẩn người ra thế? Aaaa có phải để ý ai rồi không? "
Bây giờ Mộc Như Lan mới giật mình, ngước mặt nhìn Nhược Trúc Anh, nghe được lời cô nói liền cúi đầu, chối lấy chối để
" Không có, làm gì có, cậu đừng suy nghĩ lung tung! "
" Vừa nãy Tống Thiên tìm cậu đó, à còn có Thương Giáo Sư nữa, chậc làm sao mà chỉ mới đây hai người họ đã thân thiết với cậu thế "
Nhược Trúc Anh híp mắt nhìn Mộc Như Lan với vẻ mặt đa nghi.
" À... Không, Tống học trưởng là do vô tình gặp trong thư viện, còn Thương giáo sư là... là bạn của anh tôi "
" À nhắc mới nhớ, từ lúc là bạn nhau, tôi vẫn còn chưa biết nhà cậu kia, có thể dẫn tôi đến chơi một chuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-lam-vo-ho/2759662/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.