Dư Thiên An bị doạ đến mức sợ xanh tái mặt, cô ta khóc đến hai mắt sưng húp, cả eyesliner trên mí mắt trôi nhoè đi. Dường như cô ta bất lực đến mức không thể phản khán nữa, ngồi thẫn thờ giữa đám đông. Mộc Như Lan thấy thế trong lòng dấy lên một cỗ thương hại, nhíu mi tâm lại, bàn tay nhỏ kéo nhẹ tay áo Lục Cẩn Hà.
" Hà, hay là bỏ qua cho cô ta đi, cô ta cũng không phải là cố ý "
Không khí lạnh đột nhiên lan toả xung quanh cơ thể Mộc Như Lan, cô biết rằng người trước mặt, hắn đang rất rất không hài lòng. Lấy hơi hít thật sâu, lực ngón tay bấu chặt hơn một chút.
" Coi như tôi cầu xin anh, bỏ qua cho cô ấy một mạng "
" Em, quá lương thiện! Dạ Đường, đưa thiếu phu nhân ra xe "
" Vâng "
Mộc Như Lan không cách nào phản kháng lại lời của hắn, suy cho cùng, cô chỉ đành liếc mắt nhìn lại chỗ Dư Thiên An, cầu cho cô ta bình an,
Cô đã cố giúp sức rồi!
Bóng dáng nhỏ của Mộc Như Lan khuất sau cánh cửa thì Lục Cẩn Hà mới hừ lạnh một tiếng. Tầm mắt liếc nhìn Dư Thiên An đang quỳ dưới chân hắn, khoé mắt trở nên sâu dần, hắn hiện tại giống như diêm vương đang hành án kẻ phạm tội, mà con người dưới kia hà tất biết hắn đang nhìn mình, cả người không ngừng run rẩy.
Một lúc sau thoạt người đứng dậy. Nhớ đến cảnh lúc nãy Mộc Như Lan cầu xin hắn tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-lam-vo-ho/2759653/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.