Rời khỏi phòng thẩm vấn, Mộc Như Lan tâm trạng vô cùng thoải mái, đưa mắt tìm Nhược Trúc Anh. Chính Trúc Anh bảo chờ cô bên ngoài, sao bây giờ chạy đâu mất rồi. Có chút hơi ngỡ ngàng, liền văng vẳng bên tai tiếng củaTrúc Anh.
" A Tiểu Lan, cậu ra rồi à? "
Thấy Trúc Anh chạy đến, trên tay cô là một chai Ô Long, Trúc Anh ép chai nước vào tay cô: " Nào, có khát không? Diệp Thế Phàm có làm khó cậu không? "
" Bảo chờ tớ mà chạy đi mất thế? "
" Đi mua nước cho Tiểu Lan đó, sợ cậu thẩm vấn xong khát đó nha. "
Mộc Như Lan nhìn gương mặt cười rạng rỡ như thái dương của Trúc Anh, khẽ cười một tiếng nhận lấy chai nước của cô.
" Cảm ơn cậu. "
" Này, chiều nay mình có hẹn, cậu tự đi về nhé? "
" Được mà, cậu đi đi. "
" Mình đi trước nhẹ, hẹn hặp lại sau. " Nói rồi Trúc Anh rời đi giữa đám đông tấp nập.
Mộc Như Lan nghĩ lại việc cô được nhận vẫn có chút không hợp lí cho lắm, phải là quá sức không hợp lí rồi, ngoài tên tuổi ra thì Diệp Thế Phàm chỉ hỏi cô đúng một câu "tại sao không thấy gia thế cô điền vào hồ sơ". Lạ thật, không hỏi tại sao cô thích ca hát, tại sao lại nộp hồ sơ vào đây, vân vân như những nơi khác thường sẽ hỏi khi phỏng vấn hay sao?
Nhìn lại đồng hồ đeo tay nhỏ, Mộc Như Lan mới để ý là đã năm giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-lam-vo-ho/2759644/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.