Dừng trước cửa Chu Gia, tiếng còi xe vang lên inh ỏi, người hầu bên trong mới mở cổng đi ra.
" Thưa ngài, ngài cần tìm Chu Tổng ạ? "
" Bảo Chu Tổng ra đây đón con gái vào. "
" Dạ? " Cô người hầu kia không tin vào điều vừa nghe mới nhỏ giọng hỏi lại.
Tiêu Nam dường như không có đủ kiên nhẫn với cô hầu gái trước xe. Bỗng hai bóng dáng từ phía sau cùng đi tới, Chu Đức Anh từ trong nhà nhìn ra cũng thấy được hình ảnh chiếc xe, mới chợt nhận ra là xe thuộc về Kỳ Gia, nhanh chân đi ra đón khách.
Chu Đức Anh vừa tới, Kỳ Tiêu Nam nhấn nút hạ cửa kính xuống.
" Chu Tổng... " Chưa kịp nói xong, cánh cửa sau của xe đẩy ra. Một bóng dáng quen thuộc sà vào lòng Lam Ngọc, gặp lại cha mẹ sau ba năm phải chạy trốn, Chu Tuyết Giai giờ đây như đứa trẻ không ngừng khóc. Còn Lam Ngọc cùng Chu Đức Anh cảm xúc vô cùng lẫn lộn.
" Đây là... "
Lam Ngọc mới nhẹ cất giọng, người trong lòng bà giờ mới ngẩn đầu nhìn lên. Hai đôi mắt chạm nhau, đồng tử đen láy chợt dao động. Lam Ngọc như không thể nói thành lời.
" Tiểu, tiểu Giai... " Đôi mắt bà khẽ rưng rưng. Cả Chu Đức Anh cũng không nén được cảm xúc vui mừng.
Lúc này Như Lan bên trong xe mới tỉnh lại, cô thấy đầu mình đau nhức vô cùng, định thần lại một lúc, đôi đồng tử mới dần dần nhìn rõ xung quanh. Nghiêng đầu một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-lam-vo-ho/2759626/chuong-34.html