Ra khỏi phòng tắm, Hà Y Mễ không thấy Âu Dương Nguỵ đâu nữa, chăn gối được xếp gọn gàng, hẳn là hắn rời khỏi nhà rồi. 
Hà Y Mễ xuống sảnh chính, nhưng mà hôm nay lại im lặng lạ thường: " Tiểu Nhu? Em đang ở đâu? " Nhưng chẳng nghe được tiếng đáp lại. Nàng tìm từ phòng ăn cho đến phòng khách, toàn bộ người hầu đều không thấy. 
- Đâu hết rồi? 
Loay hoay tìm, từ đâu giọng của Âu Dương Nguỵ phát ra trên đỉnh đầu nàng: 
- Em tìm gì? 
- Tiểu Nhu đâu? 
- Cho nghỉ cả rồi 
Hà Y Mễ chưa kịp hỏi vì sao, hắn đã chen giọng nàng: " Hỏi nhiều làm gì, từ nay tự làm việc nhà, kể cả việc nấu ăn! " Nàng không tức giận vì việc đó, nhưng còn cô bé Tiểu Nhu, hằng ngày đều nói chuyện vui vẻ với nàng, hôm nay lại không còn. Một mình trong căn biệt thự rộng như này thật sự rất buồn. 
Âu Dương Nguỵ gác chân ngồi xuống ghế sofa, tay chống cằm nhìn nàng một lúc rồi ngoắc tay ý bảo nàng lại chỗ hắn: 
- Lại đây 
Hà Y Mễ không biết hắn định giở trò gì, chầm chậm tiến lại trước mặt hắn. Âu Dương Nguỵ đưa tay kéo nàng lại, để Hà Y Mễ ngồi lên người hắn, tay vòng qua eo nhỏ siết chặt nàng lại. Hà Y Mễ bất ngờ vì hành động của hắn, nàng bật dậy nhưng lại bị hắn dùng lực ép nàng xuống: 
- Mau thả tôi ra 
Âu Dương Nguỵ không hề để tâm đến lời nàng nói, hắn ôm eo nàng, dúi đầu vào sau gáy nàng mà khẽ đưa lưỡi liếm nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-lam-vo-ho-tong-tai-ac-ma-xin-anh-tranh-xa-toi-ra/185522/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.