Hy vọng nhỏ nhoi đó bị hắn lạnh lùng vụt tắt đi như thế, cô cũng không còn trông mong gì thêm nữa.
Mạc Tử Đằng xem Mạc thị chính là ngôi nhà thứ hai của mình, ăn ngủ đều ở công ty. Hắn không biết tại sao mình không muốn về nhà, hay là đang muốn tránh mặt người ở trong ngôi nhà đó.
Kể từ khi Mộc Dao xuất hiện, trong đầu hắn không khỏi nhớ lại cố nhân.
Mạc Tử Đằng không rõ cảm giác của mình đối với Đặng Khả Nhi là gì. Là vợ chồng nhưng không hề yêu nhau, là bạn bè thì cũng không phải. Hắn chỉ biết rõ một điều, hắn không chán ghét cô mà xem cô như một đứa em gái của mình. Thứ cảm giác đó hoàn toàn không phải là yêu!
"Cộc cộc cộc"
Tiếng gõ cửa đánh tan suy nghĩ của hắn, ánh mắt vốn mông lung trong nháy mắt lại thâm trầm kiên định:"Mời vào!"
Sau câu nói của hắn, cánh cửa bật lớn, còn chưa kịp đóng thì người kia đã lao, hai tay mạnh mẽ như cột thép chống lên bàn làm việc của Mạc Tử Đằng, sợ hãi nói:"Mạc, cậu có thể không tin được đâu... Mình vừa gặp một người y đúc bác sĩ Mộc."
Khuôn mặt Nhiễu Hành Thiên lúc này như là vừa gặp quỷ!
"Có phải cô gái đó có nốt ruồi lệ dưới đuôi mắt không?" Mạc Tử Đằng một chút cũng không bất ngờ, hỏi ngược lại hắn.
"Nốt ruồi lệ... A đúng đúng! Cô ấy có một nốt ruồi lệ như cậu nói đó. Mà mình chắc với cậu, cô ta mười phần giống Mộc Liễu Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-hon-nhan-tong-tai-chung-ta-khong-con-quan-he/2067915/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.