Nhiễu Hành Thiên thấy bạn mình đi vào với bộ mặt sa sầm, không khỏi tò mò:" Có việc gì sao?"
Mạc Tử Đằng không còn hứng thú nói chuyện với hắn, trong đầu toàn bộ dáng chật vật của nữ nhân kia...
Cô sao rồi?
Sao thì thế nào? Cô ta vốn không cần sự giúp đỡ của hắn kia mà, sống chết hắn mới không thèm nhìn đến. Nghĩ thế cười lạnh, hàn khí tỏa ra khiến người xung quanh không dám lên tiếng nói gì thêm.
Nhiễu Hành Thiên định lên tiếng thì nhận được điện thoại, hắn mở cửa ra ngoài lắng nghe. Bỗng dưng từ đâu có người lao đến hất hắn khiến hắn làm rơi điện thoại, đã thế còn không chịu xin lỗi một tiếng.
Nhiễu Hành Thiên giận dữ hô to:"Này, cô không có mắt à?"
"Cái gì không có mắt? Anh đứng đây cản đường tôi làm gì?" Người phụ nữ đang vội thì bị tên xa lạ này mắng chửi, đứng lại hống hách nói.
"Cô... rõ ràng người sai là cô, lại còn không xin lỗi tôi. Gì chứ, đường này là cô mua hay sao?" Hắn trợn tròn mắt, trừng người phụ nữ không biết đúng sai còn la lối om sòm.
"Tôi thà đi nói chuyện với cái đầu gối còn hơn với anh." Thấy hắn trừng mình, cũng giương đôi mắt xinh đẹp mà trừng lại hắn. Nhớ đến mình còn có việc nên chạy đi, không rảnh cùng hắn đôi co.
Con mẹ nó! Bỏ đi, không nên chấp nhặt gì nữ nhân này. Hắn tự an ủi mình nhưng cục tức này hắn thật sự không thể nào nuốt nổi.
Lúc hắn trở vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-hon-nhan-tong-tai-chung-ta-khong-con-quan-he/2067908/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.