Ôn Thiển vừa cảm thấy tức giận vừa bất mãn: “Cố Viêm, để em nói cho anh biết, chúng ta chia tay rồi nên hãy để em yên! Anh cho rằng anh là ai vậy?”
Ôn Thiển bỏ đi rất nhiều ngày không nói một lời, bặt âm vô tín, anh lái xe từ rạng sáng đến bây giờ, chỉ muốn nhanh chóng tìm được cô. Kết quả là cô ở đây ung dung tự tại, sinh hoạt không có quy luật.
Mặc dù rất tức giận nhưng trong lòng anh lại mừng rỡ, cuối cùng cũng tìm được cô. Cũng may là người không sao, không có xảy ra chuyện gì.
Cố Viêm bước tới ôm cơ thể nhỏ bé kia vào lòng rồi nói: “Anh xin lỗi, anh rất nhớ em.”
Ôn Thiển không cảm động cũng không có đáp lại, Cố Viêm tiếp tục hỏi: “Bụng em thế nào rồi? Uống thuốc chưa?”
Cô vẫn không trả lời.
Ôn Thiển nhỏ giọng nói: “Em đói… Em muốn ra ngoài ăn…”
“Được, anh đưa em đi ăn.”
Lúc này Ôn Thiển đang mặc đồ ngủ, cô về phòng thay áo thun quần jean rồi đi ra, sau đó hai người cùng đi đến cửa, Cố Viêm ra ngoài trước còn Ôn Thiển phụ trách việc đóng cửa.
Đột nhiên Ôn Thiển lại vào nhà, đóng cửa rồi khóa trái.
Cố Viêm bị nhốt ở ngoài cửa, anh bị cô lừa ra khỏi nhà sao?
Ôn Thiển tìm được di động, sau đó gửi cho Ôn Trạch một tin nhắn: Ôn Trạch, nếu cậu nói chuyện của chị cho mẹ biết thì cậu chết chắc!
Ôn Thiển biết rất rõ tính cách của người nhà cô, không thể giấu diếm được chuyện gì, một khi bại lộ thì cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817935/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.