Có riêng một chiếc xe rất thuận tiện, đi từ hầm xe của trung tâm thương mại về đến hầm xe của chung cư, dù bên ngoài trời mưa to vẫn có thể về đến nơi mà không bị ướt.
Về đến nhà, vừa lúc là thời gian chuẩn bị cho bữa tối, Ôn Thiển tự giác đi vào phòng bếp, cầm chiếc tạp dề ren màu đen kiểu hầu gái mặc vào rồi bắt đầu nấu ăn.
Cố Viêm đi theo cô đến cửa phòng bếp, nói: “Bữa này nấu ít đi, ăn ít một chút, buổi tối còn ăn cái khác.”
Ôn Thiển ngoảnh đầu về phía cửa phòng bếp hỏi anh: “Ăn cái gì vậy?”
Cố Viêm chỉ cười nhạt, không lên tiếng, thần bí đi ra khỏi phòng bếp.
“Kỳ lạ…” Ôn Thiển tự lẩm bẩm một mình, mở tủ lạnh, cúi người lấy nguyên liệu nấu ăn ra.
Ôn Thiển nghe lời Cố Viêm giảm phân lượng bữa ăn xuống, hai đĩa rau xào nhỏ cùng hai bát cơm nhỏ. Cố Viêm nhớ tới lúc ở trong xe Ôn Thiển nói có chuyện muốn nói thì liền hỏi: “Vừa rồi ở trên xe em muốn nói cái gì?”
Ôn Thiển yên lặng một hồi, sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Anh có thể không nghiêm khắc như vậy…”
“Nghiêm khắc?” Cố Viêm nói kéo dài từ này, trầm giọng rồi sau đó nhẹ hơn.
“Anh đừng nghiêm mặt như người già cả ngày… Ba em bình thường cũng như vậy, không cười nhiều khiến người ta cảm thấy rất câu nệ…” Ôn Thiển nhìn thấy anh cau mày, mặt không cảm xúc thì không khỏi có chút rụt rè.
Cố Viêm trả lời: “Nhưng tính cách anh vẫn như vậy, không có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817925/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.