Ngày kỷ niệm, nhà trường phát cho mỗi khách, giáo viên và học sinh một phiếu ăn để ăn trong căn tin của trường. Đồ ăn trong căn tin không có nhiều thay đổi, tuy nhiên giá có đắt hơn trước một chút. Ôn Thiển và Cố Viêm chọn món xong, mang đồ ăn đến bàn ăn trống ngồi xuống. Ôn Thiển nhìn món gà viên khoai tây, cá hấp và một phần đồ chay trong khay cơm của Cố Viêm rồi cười nói: “Khẩu vị của anh thực sự không thay đổi chút nào, trước kia cũng là những món này.” Cố Viêm nhún vai, cầm đũa chuẩn bị gắp thức ăn, “Chủ yếu là không có món gì ngon.” “Là do anh quá kén chọn!” Ôn Thiển gắp rau cần mà cô ghét nhất bỏ vào chén của anh rồi nói, “Cái gì cũng phải nếm thử mới được.” Cố Viêm gắp rau cần đặt lại trong chén của cô, nói: “Chế độ ăn uống cân bằng là đủ, không cần thiết phải ăn những gì không thích.” Ôn Thiển: “…” Lúc nãy Cố Viêm có diễn thuyết ở giảng đường, bất kể ngoại hình hay địa vị đều là hình mẫu lý tưởng trong mắt các cô gái, mặc dù vừa rồi Cố Viêm có giới thiệu người yêu anh ngồi dưới sân khấu, nhưng do Ôn Thiển ngồi ở hàng ghế đầu nên các học sinh phía sau không thể nhìn thấy Ôn Thiển trông như thế nào. Hiện tại thấy Cố Viêm ngồi với người yêu nên không ít người để mắt đến Ôn Thiển. “Cùng là phụ nữ, tớ thấy chẳng ra sao…” “Chắc không phải là tự dâng mình đó chứ?” “Cũng có thể, với người đàn ông đẹp trai như vậy, tớ nguyện ý dâng mình.” … Cách đó không xa có mấy bạn nữ xì xào bàn tán, Ôn Thiển và Cố Viêm đang không nói chuyện nên nghe được những lời to nhỏ này. Người trẻ tuổi bây giờ ăn nói lung tung, suy nghĩ bậy bạ, cùng nhau khởi nghiệp, làm gì có chuyện cho không hay không cho không. Ôn Thiển nghe vậy rất tức giận, vì mặt mũi nên cô không biết phải nói cái gì với mấy đứa trẻ không biết trời cao đất rộng này thế nào. Cố Viêm nhìn về phía mấy bạn nữ kia, nhìn như cười nhưng không phải cười. Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú đầy quyến rũ, mấy cô gái mừng thầm, “Anh ấy đang nhìn qua đây kìa!” Các bạn nữ phô vẻ ngượng ngùng, làm một vài động tác của mấy cô gái nhỏ và giả vờ tỏ ra đáng yêu. “Giống như cái loại ngực to mà không não, cho dù gia tài bạc triệu, tự dâng cho tôi, tôi cũng không cần!” Tất cả các bạn nữ: ? ? ? Cố Viêm quay lại nhìn Ôn Thiển, gắp một miếng gà đặt lên đĩa cơm của cô, dịu dàng nói: “Ăn nhiều một đi.” Ôn Thiển: “Cảm ơn anh!” Cảm ơn vì đã giải vây cho em. Buổi tối, Ôn Thiển đi theo Cố Viêm đến buổi họp lớp, ở một hộp đêm đặt riêng uống rượu ca hát. Họ đều là học sinh của khoa quản lý, có các đàn anh, có cùng khoá, cũng có các đàn em. Ôn Thiển là khoa thiết kế, ngoại trừ Cố Viêm và người ở cùng ký túc xá thì cô không nhận ra được ai. Khách sạn Ôn Thiển ở không gần hộp đêm, bọn họ lại lái xe đến nên phải có tỉnh táo để lái xe. Ôn Thiển không quen biết người của khoa quản lý, lúc Cố Viêm giao lưu với các bạn cùng lớp thì ngồi một bên chơi di động. Hôm nay ở trường, cô đã gặp được mấy người bạn cũ nên nhân tiện thêm WeChat cho nhau. Từ năm hai, Ôn Thiển bận rộn khởi nghiệp với Cố Viêm nên cô rất ít liên hệ với các bạn cùng lớp, từ lúc ra trường đến nay chỉ liên lạc với một vài người bạn. Ngày thường, thành tích ở trường của Ôn Thiển cũng không tính là cao nhất, năm đó, giáo sư có mắt nhìn người đề cử cô đi Milan du học, sau đó cô không đi nên đổi thành người khác. Bây giờ, sau khi tốt nghiệp kỳ du học ở Milan, những sinh viên đó đã đầu quân vào một số công ty thương hiệu cao cấp, bọn họ là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc nên được mời trở về tham dự lễ kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường. Ở trường, Ôn Thiển không có nhiều thành tích như Cố Viêm, sau khi tốt nghiệp không gây được sự chú ý nên không nhận được thư mời của nhà trường. Vừa rồi có một bạn nam học cùng lớp đã thêm WeChat của Ôn Thiển, đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn: Cậu đang làm gì vậy? Ôn Thiển đáp: Tớ đang đi họp lớp với bạn trai. Bạn nam: Không ngờ cậu có bạn trai rồi. Ôn Thiển dở khóc dở cười: Tớ không còn trẻ nữa, có bạn trai là chuyện bình thường mà đúng không? Bạn nam: Tớ đang nghĩ, nếu như lúc trước tớ dũng cảm một chút thì bây giờ có phải đã khác rồi không? Ôn Thiển: ? ? ? Bạn nam: Không có gì đâu, tớ chỉ đột nhiên xúc động mà thôi. Ôn Thiển cũng không quá thân thiết với bạn nam này nên không hỏi nhiều, liền đổi khung sang trò chuyện với bạn học khác. Lúc Cố Viêm đang nói chuyện với các bạn học của mình thì nhìn thấy Ôn Thiển ngồi một mình, rất cô đơn nên anh không tiếp tục trò chuyện nữa mà đi đến ngồi bên cạnh Ôn Thiển. Ôn Thiển vốn đang nhìn điện thoại, ngẩng đầu thấy người bên cạnh là Cố Viêm thì hỏi: “Sao anh lại qua đây?” “Nói chuyện xong rồi.” “Ừ!” Rồi Ôn Thiển cúi đầu nghịch điện thoại. Cố Viêm hỏi, “Em đang làm gì vậy?” Ôn Thiển trả lời: “Em đang nói chuyện phiếm với người khác.” Đột nhiên, bạn nam gửi cho Ôn Thiển một tin: Nếu bây giờ tớ tỏ tình với cậu thì không biết tớ còn cơ hội không? Ôn Thiển nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, có chút xấu hổ không biết nên trả lời thế nào. Cố Viêm thường không có thói quen nhìn trộm chuyện riêng tư của Ôn Thiển, chỉ là lần này anh đột nhiên tò mò, quay đầu về phía Ôn Thiển, nhìn vào màn hình di động của cô. Tên của đối phương được lưu là “Chu Chính Minh” cùng với một số tin nhắn khá mập mờ. —— Tớ đang nghĩ, nếu như lúc trước tớ dũng cảm một chút thì bây giờ có phải đã khác rồi không? —— Không có gì đâu, tớ chỉ đột nhiên xúc động mà thôi. —— Nếu bây giờ tớ tỏ tình với cậu thì không biết tớ còn cơ hội không? Cố Viêm hỏi, “Người này là ai?” Ôn Thiển hơi nghiêng đầu, không ngờ Cố Viêm lại đến gần nhìn chằm chằm vào màn hình di động của cô. Ôn Thiển cảm thấy trước kia mối quan hệ của cô và bạn nam này rất bình thường, giống như lúc đi học hai người chỉ nói chuyện mấy lần, không ngờ cậu ấy lại nói những lời thế này, lại còn bị bạn trai nhìn thấy. Không phải Ôn Thiển chột dạ, mà cô lo lắng Cố Viêm sẽ nghĩ nhiều nên giải thích: “Là bạn học, hôm nay mới thêm WeChat, em cũng không biết tại sao cậu ấy lại nói như vậy…” Tính chiếm hữu bắt đầu dâng lên trong lòng, anh cắn vào vai của Ôn Thiển, lực không mạnh, như để trừng phạt cô. Anh nói: “Trả lời cậu ta, nói em chỉ thích anh!” “Ừ.” Ôn Thiển nhanh chóng gõ chữ: Tớ chỉ thích bạn trai của mình. Một hồi lâu, bên kia cũng không có trả lời. Ôn Thiển rụt rè hỏi: “Vậy được chưa?” “Đổi chữ ký cá nhân một chút, nội dung là: Người đã kết hôn, đừng làm phiền!” Ôn Thiển: … Cô không muốn đổi thành ký tên có vẻ tự cao tự đại này, làm mọi người sẽ nghĩ cô quá suy diễn, quá tự luyến. Cố Viêm thấy Ôn Thiển chưa thực hiện, anh nói: “Sao em còn chưa đổi?” Ôn Thiển: … “Vậy anh cũng đổi đi … Một mình em đổi nhìn thật ngu ngốc.” Cố Viêm lấy điện thoại di động ra, đưa cho Ôn Thiển rồi nói: “Em đổi đi!” Ôn Thiển bấm di động của anh thì hiển thị mật khẩu, cô hỏi: “Mật khẩu thì sao hả anh?” “Ngày sinh của em.” Ôn Thiển kinh ngạc, mong đợi hỏi: “Trước giờ vẫn là mật khẩu này luôn sao?” “Làm gì có, tuần trước anh mới đổi.” Ôn Thiển: … Tốt bụng nói dối đi được không! ! ! ! Sao lại ngay thẳng đến như vậy? ? ? Ôn Thiển nhập ngày sinh của mình, ấn vào WeChat thay đổi chữ ký của Cố Viêm. —— Ôn Thiển của Cố Viêm, đừng làm phiền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]