“Khụ khụ khụ…” Chuyện xảy ra một cách bất ngờ nên Ôn Thiển bị sặc làm vương vãi nước lên quần áo và chăn.
Cố Viêm rút vài tờ khăn giấy trên tủ đầu giường ra, lau lên quần áo của Ôn Thiển và cái chăn, lạnh nhạt nói: “Uống chậm một chút.”
Ôn Thiển bị sặc nên thấy rất khó chịu, cô nhận lấy ly nước bằng hai tay, uống ừng ực ừng ực hết cạn ly nước cuối cùng mới không ho nữa.
Cố Viêm lấy ly nước khỏi tay cô rồi sau đó dùng tay còn lại lấy khăn giấy và ra khỏi phòng.
Ôn Thiển nhìn bố cục của căn phòng, phát hiện đây không phải là nơi ở của cô mà là phòng cho khách của nhà Cố Viêm. Sao cô có thể vào được nhà anh hay vậy?
Ôn Thiển vén chăn xuống giường, chân trần chạm vào nền nhà, thời tiết vào tháng Ba tháng Tư vẫn còn lạnh. Nền nhà sứ lạnh lẽo nên cô không chịu được, nhíu mày một chút.
Nhưng trong phòng không có giày thì cô còn có thể làm thế nào đây?
Ôn Thiển đi ra phòng khách, Cố Viêm cũng mới vừa ra khỏi nhà bếp nên cuối cùng hai người gặp nhau ở phòng khách.
“Em…sao em lại ở chỗ này?” Ôn Thiển cảm thấy mình như kiểu đã biết rõ mà còn hỏi, chẳng lẽ là do đêm hôm qua cô uống say rồi Cố Viêm đưa cô về nhà mình sao?
Cố Viêm nhàn nhạt đáp: “À, không tìm được nhà em.”
Không…Không tìm được?
Lẽ nào đêm qua anh đưa cô về lại căn nhà đã bán đi ư?
Cố vêm đi đến trước bàn trà trong phòng khách, cầm máy tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ngay-gia-vo-yeu/1817896/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.