Nước mắt Chu Mộ Nhiên rơi xuống, quay đầu không nhìn đối phương.
Phía dưới bị cảm xúc ôn nhu quen thuộc vây quanh, Chu Mộ Nhiên cảm thấy mũi đau xót, sau đó thân thể cũng nhũn ra.
“Ngươi xem, ngươi vừa nhìn thấy ta liền mềm nhũn, như vậy làm sao có thể công người khác? Ngoan ngoãn để ta thương yêu đi, bệ hạ.” Tô Cấm Khê đẩy ngã Chu Mộ Nhiên trên án thư, “Bệ hạ, thoải mái không?”
“A… Ân a…” Chu Mộ Nhiên làm sao còn có tinh lực suy nghĩ gì, đầu óc đã sớm trống rỗng.
“Nơi này đều chuẩn bị kỹ càng , nhưng đáng tiếc ta chỉ có thể cho ngươi ngón tay.” Tô Cầm Khê không biết là đang nói với Chu Mộ Nhiên hay là đang nói với chính hắn, hoặc là cả hai đều có.
Địa phương mềm mại nhất kia bị ra vào kịch liệt, Chu Mộ Nhiên thì lại nỗ lực dùng tay che miệng lại, nước mắt lưng tròng rầm rì.
“Gọi ra, không có chuyện gì.” Tô Cấm Khê vừa liếm hôn lỗ tai Chu Mộ Nhiên, vừa nhỏ giọng nói.
“Không, không được.” Chu Mộ Nhiên ngậm lệ lắc đầu, “Bên ngoài có năm mươi bảy thị vệ, có mấy người cũng bắt đầu quay đầu lại nhìn.”
“A?” Tô Cấm Khê sững sờ.
“A… Ô ô…”
“Ngươi biết ta đến?” Tô Cấm Khê bỗng nhiên ý thức được vấn đề này.
Từ hắn đi vào, đến phất tay để các tiểu thái giám rời đi, cũng không nói một câu, mà đối phương lại không kinh ngạc một chút nào.
Hiện tại, đối phương lại có thể nói ra có bao nhiêu thị vệ đang canh gác bên ngoài.
Hoàng đế đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-loai-phuong-phap-nghien-ep-pham-nhan/1565808/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.