Tiểu hoàng đế này mới chỉ mười ba tuổi, đang là thời điểm hồ đồ, căn bản là không có cách nhận biết người ở bên cạnh đến cùng là trung thần hay là gian thần. Như vậy ngơ ngơ ngác ngác mấy năm, trung thần bên người dần dần rời đi, chỉ còn dư lại gian thần hại nước. Đợi đến khi hắn hiểu chuyện, quốc gia cuối cùng bị địch công phá, dân chúng phải chịu nỗi khổ chiến loạn. Hắn không có tâm nguyện khác, chỉ cần có thể nhìn thấy quốc gia trở nên giàu mạnh một lần nữa, không lại trở thành một đất nước nhỏ yếu tùy cho gót sắt của nước địch đạp lên. Đối với việc làm Hoàng đế, Chu Mộ Nhiên cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, thế nhưng có một chuyện y biết rất rõ, thân trung thần, xa gian nịnh, là căn bản để ổn định một đất nước “Bệ hạ, ngài tỉnh rồi?” Bên tai có một giọng nữ ôn nhu vang lên. Chu Mộ Nhiên chậm rãi mở mắt ra, bản thân đang ở trên một cái giường rộng, ba mặt là tầng tầng màn che, trước mặt là một thiếu nữ ở độ tuổi thanh xuân đang ôn nhu nói chuyện với y. “A. Giờ nào?” “Bẩm bệ hạ, mới giờ Dần (3h~5h sáng) mà thôi.” “Giờ Dần?” Chu Mộ Nhiên ngồi dậy, lặng lẽ tính toán một chút. Giờ Dần chính là 3 đến 5 giờ sáng, mà quy của của triều đại này, giờ mão (5~7h sáng) phải lên triều. Chu Mộ Nhiên một trở mình xuống giường, “Rửa mặt.” “Vâng.” Nhóm cung nữ bên cạnh hai mặt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn là bắt đầu chuẩn bị. “Bệ hạ, tại sao hôm nay người lại dậy sớm như vậy nha?” Một tên đại thái giám nghe tiếng đi vào, nghe vậy mềm giọng khuyên nhủ, “Bệ hạ sáng sớm muốn ăn cái gì? Nô tài bảo người đi chuẩn bị.” “Cái gì cũng được. Tiếp đó...” Chu Mộ Nhiên giơ cánh tay lên để cho cung nữ bên cạnh hầu hạ mặc quần áo, một bên dặn dò, “Bảo các vị đại thần chờ ở Cần Chính điện.” “Vâng.” Đại thái giám lui ra. Chu Mộ Nhiên sẽ không mặc những bộ trang phục rườm rà này, nhưng mà tùy tiện bảo những cung nữ này lui ra sẽ khiến cho người khác hoài nghi, đành phải chịu đựng tính tình mặc một tầng rồi lại một tầng quần áo. Chỉ là tầng rồi lại một tầng, đầy đủ xuyên chừng mười tầng, làm cho Chu Mộ Nhiên xem mà hoa cả mắt mới coi như xong “Bệ hạ, đồ ăn sáng đã chuẩn bị kỹ càng.” Ngày hôm nay Hoàng thượng có chút không giống bình thường, chúng thái giám cung nữ đều tiểu tâm nín thở, không dám nói thêm cái gì. Trong đầu Chu Mộ Nhiên có ký ức, sau khi bỏ lại người phía sau liền nhanh chân đi về phía trước. Chọn một bát cháo trong veo cùng chút rau dưa thanh đạm ăn xong, lau miệng một chút rồi đến Cần Chính điện. “Chư vị ái khanh, vô sự lui triều.” Chu Mộ Nhiên mới đến sau tấm bình phong trước Cần Chính điện liền nghe thấy thanh âm của một nữ tử nói ra câu này. “Chậm đã.” Chu Mộ Nhiên vội vã đi hai bước, “Mẫu hậu, trẫm còn chưa tới, làm sao có thể bãi triều cơ chứ?” “Tại sao ngày hôm nay Hoàng thượng thức dậy sớm như vậy?” Nghe chính sự sau rèm che mặt là Thái hậu hiện nay, thế nhưng cũng không phải mẹ ruột của nguyên thân. Vị Thái hậu lãnh diễm này nhìn thấy Chu Mộ Nhiên xuất hiện, hơi cười, hoàn toàn không cảm thấy được thân là Hoàng thượng mà lại dậy muộn là có vấn đề. “Hoàng thượng đang tuổi lớn, khó tránh khỏi dậy muộn, các lão thần nguyện ý vì Bệ hạ phân ưu.” Thái sư đương chiều, cũng là cha đẻ của Thái hậu đứng ra nói. Thái sư vừa nói chuyện, văn võ trong triều có hơn một nửa đứng ra tiếp lời, Chu Mộ Nhiên không những không sinh khí, trái lại còn thầm cao hứng. Chí ít còn có một nửa người là trung thần, hiện tại vẫn là đến kịp. “Thái hậu nói trẫm không dám gật bừa. Trước kia trẫm quả thực có chút lười biếng, thế nhưng hôm nay có một chuyện tốt, trẫm đang muốn cùng chư vị ái khanh chia sẻ.” “Không biết chuyện Bệ hạ nói là chuyện gì?” “Trẫm mấy ngày nay thực sự là quá mức lười biếng, ngày hôm qua trẫm ngủ sớm, cư nhiên mơ tới Tiên hoàng. Các ngươi đoán Tiên hoàng làm cái gì?” Chúng Đại thần cùng nhau quỳ xuống đất, miệng nói không biết. “Tiên đế nói cho trẫm, sau khi hắn cưỡi hạc thành tiên, từng thấy trên núi phía nam có một con chim nhỏ ở lại. Con chim nhỏ này ba năm không bay, không kêu, trầm mặc không hề có một tiếng động. Trẫm hỏi cái này là vì sao, Tiên đế đáp: ‘Ba năm không giương cánh, là để mọc cánh chim; không bay lượn, không kêu to, là vì quan sát thái độ của dân chúng. Tuy rằng còn chưa bay, thế nhưng một khi bay lên thì sẽ bay đến tận trời cao; tuy rằng còn không kêu, thế nhưng một khi kêu lên sẽ làm người khác phải kinh sợ.’ được rồi, hạ triều đi, ngày mai mỗi người viết một quyển tấu chương nộp lên, viết thể ngộ của bản thân.” Chúng Đại thần hai mặt nhìn nhau. Tác giả có lời muốn nói: Thái giám công a, lôi tách ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]