“Hi Nhan. ” Vi Linh vẫy vẫy tay với Chu Mộ Nhiên.
“Tới.” Chu Mộ Nhiên ung dung thong thả đi tới, “Tớ mang theo đồ ăn, cùng ăn chứ?”
Trong tay Chu Mộ Nhiên mang theo hai túi giấy sạch sẽ, trong đó chính là thức ăn mà y đã đi mua ở nhà ăn trường sau khi đưa Chu Diệu Diệu về. Đó là một ít điểm tâm nhỏ vừa mới nướng xong, loại bánh bích quy, là thứ mà các cô gái đều thích ăn.
“Oa, ăn ngon. Tống Hi Nhan chúng ta có thể ăn sao?” Những nữ hài xung quanh vây tới.
“Tống Hi Nhan cậu trọng sắc khinh bạn a.” Nam sinh bên cạnh trợn tròn mắt nhìn, thế nhưng bọn họ không tiện cướp những món điểm tâm kia.
“Đương nhiên có thể ăn.” Chu Mộ Nhiên đương nhiên rất ôn nhu với những nữ sinh, đem túi cho bạn ngồi cùng bàn, một túi khác trực tiếp ném cho đám nam sinh, “Cho các anh em.”
Các nam sinh mở ra, mặt trong là một túi đồ ăn vặt đầy ụ, mọi người hoan hô không ngớt. Học sinh cấp ba đều là mười bảy mười tám tuổi, đang tuổi ăn tuổi lớn, nên lúc cơm trưa rất là đói bụng, có người hỗ trợ mang thức ăn miễn phí đương nhiên là cao hứng.
Chu Mộ Nhiên đứng trong đám nam sinh, bên cạnh có người đưa qua một điếu thuốc, ánh mắt Chu Mộ Nhiên sáng lên. Mới từ cổ đại xuyên trở về, đã rất nhiều năm không hút thuốc, thật là có chút nhớ.
Chu Mộ Nhiên nghiện thuốc lá cũng không nặng, thế nhưng lúc phiền lòng thường hay hút một điếu
Trải nghiệm không giống nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-loai-phuong-phap-nghien-ep-pham-nhan/1565770/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.