Nhớ lại một lượt ký ức của nguyên chủ, Chu Mộ Nhiên thở dài một tiếng.
Đây quả thực là một người không được người khác thích.
Bởi vì say mê máy móc cùng với vô cùng trạch* nên xưa nay hắn luôn có một dáng vẻ bù xù, hơn nữa hắn cũng không thích nói chuyện với người khác. Không chỉ riêng con gái không thích hắn mà ngay cả con trai cũng không thích chơi với hắn. Chính vì thế nên hắn không có một người bằng hữu nào, khi xảy ra chuyện cũng không biết cầu cứu ai.
(* chỉ muốn ở trong nhà không tiếp xúc bên ngoài)
Nguyện vọng của nguyên chủ không nhiều, thứ nhất chính là không hy vọng nhìn thấy cha mẹ cùng huynh trưởng của mình bị liên lụy, thứ hai chính là tìm ra người nào đã hại hắn.
Bình tĩnh mà nghĩ kỹ lại thì tuy rằng nguyên thân không được mọi người yêu thích nhưng từ trước đến giờ hắn cũng chưa từng thương tổn người khác, nếu như chỉ vì tỏ tình mà bị người đối xử tàn nhẫn như vậy thì quả thực không dám tưởng tượng. Hơn nữa ai lại có thể biết được đồ nguyên chủ vừa mới thiết kế ra? Trong trí nhớ của nguyên chủ không hề có kí ức về việc nói cho bất kỳ ai.
Hiện tại chỉ còn cách tiếp xúc với từng nữ nhân mà nguyên chủ đã từng tỏ tình, xem xem ai có ác ý với hắn.
Khí chất của nguyên chủ tối tăm nên quần áo trong tủ cũng hiện ra tử khí âm u. Chu Mộ Nhiên nhìn một lúc lâu cũng không tìm được cái gì thuận mắt, chỉ đành phải miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-loai-phuong-phap-nghien-ep-pham-nhan/1565764/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.