Mấy người thấy Khương Thần không để ý một chút nào cũng tự nhiên vứt bỏ cái nhìn trong lòng, lần thứ hai trở nên nhiệt tình.
“Không bằng Quan công tử vẽ một bức nâng cao nhã hứng, cũng giúp cho chúng ta được mở rộng tầm mắt.” Âu công tử thử mở miệng.
“Đúng vậy. Túy Tiên Cư này xưa nay vẫn dùng để cho văn nhân mặc khách luận thơ luận đạo, luận bàn lẫn nhau là một chuyện rất bình thường.” Công tử họ Trần cũng gật gật đầu.
Chu Mộ Nhiên suy nghĩ một chút, từ khi xuyên qua y vẫn chưa thử xem thiên phú của nguyên chủ đến cùng như thế nào, lúc này có cơ hội liền gật đầu đồng ý.
Túy Tiên Cư này quả thật giống như hai người này nói, giấy và bút mực đều phân phối chỉnh tề, tiểu nhị nghe được bọn họ dặn dò liền bưng tới một bộ đầy đủ.
“Để ta mài mực cho Quan công tử.” Âu công tử là người ít tuổi nhất trong số những người này trừ Chu Mộ Nhiên ra nên chủ động ôm đồm việc này.
Đồ ăn thừa trên bàn được dọn xuống, giấy được trải tốt trên bàn, Chu Mộ Nhiên đề bút hơi suy nghĩ một chút liền hạ bút vẽ.
“Chuyện này…” Mấy người trẻ tuổi vây quanh trợn tròn mắt.
“Tuổi còn nhỏ mà dĩ nhiên có thể họa ra ý cảnh như vậy, thực sự hiếm thấy.” Khương Thần đứng dậy nhìn chốc lát, không nhịn được cười thở dài nói.
“Hạ bút như có thần, không chậm trễ chút nào, xem ra là tính trước kỹ càng.” Mấy người bên cạnh cũng gật đầu theo.
“Càng hiếm thấy hơn chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-loai-phuong-phap-nghien-ep-pham-nhan/1565749/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.