...
- Đây...đây là đâu?
Tô Diệc Nhiêm đang tự hỏi chính bản thân mình, trong cơn mê man, tâm trí cô đã hình thành nên một loạt những mảng kí ức từ quá khứ xa xôi...
Toàn cảnh được bao trùm bởi một màu đen tuyền, gió heo heo thổi nhẹ qua mái tóc dài buông xõa của cô. Đứng giữa một không gian dạng ngợp, mênh mông không có tí màu sắc của sự tươi mới...chỉ toàn một màu đen sầm uất.
Tô Diệc Nhiêm đưa đôi mắt đẹp mê hồn của mình nhìn thẳng về phía trước.
Bàng hoàng cô thốt lên với giọng ngạc nhiên.
- Kia...kia chẳng phải là mình hồi cấp 2 sao?
...
Dưới cơn mơ rả rích của mùa hạ, Tô Diệc Nhiêm trong quá khứ đang cầm lấy chiếc ô mà người thanh niên ấy đưa cho.
Khuôn mặt người ấy rạng rỡ như một đóa hoa khoe sắc, khuôn mặt trầm ấm khác hẳn với bây giờ - người mà cô đang sống cùng.
Một lúc sau, cảnh vật mờ dần rồi chuyển sang cảnh một căn nhà bị bỏ hoang.
...
Xa xa vẳng lại là tiếng kêu thất thanh của một thiếu nữ, giọng nói van lơn:
- A..làm ơn tha cho tôi.
" Mày là cái thá gì mà dám cãi lại tao, biết vì sao tao đánh mày không? "
- Tôi...tôi chưa từng làm gì các người, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?
" Vì mày đã đẩy ngã bạn tao và khiến nó bị thương. "
- Tôi...không phải...
Nói rồi, cô gái đó ngất xỉu. Nằm sõng soài trên nền đất lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812745/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.