....
Tô Diệc Nhiêm vừa nghe đến ba từ " Tô Minh Nhiễm " - trái tim cô như bị kiệt quệ mà mất đi hết tất cả sự sống vốn có của nó.
Khuôn mặt đờ đẫn, ánh mắt vô cảm không gợn được một tí cảm xúc nào nữa, đôi mắt như không chớp mà nhìn về phía ngoài cửa sổ - nơi mặt biển to lớn được mẹ đại dương ấp ủ.
- Chết.. Minh Nhiễm chết rồi.. anh hai chết rồi.. hết thật rồi..
Bàn tay nắm hờ của cô khẽ buỗng lỏng, nhân lúc không có ai Tô Diệc Nhiêm đã gắng bản thân ngồi dậy mặc cơn đau đớn quằn quại đến phát khóc.
Cô một tay ôm lấy vùng bụng được khâu lại bởi vết chỉ chuyên nghiệp, nén cơn đau vào bên trong mà chạy xô ra ngoài.
Quang cảnh trước mắt thật đồ sộ và hùng vĩ, xa xa là dãy núi non trùng điệp muôn vàn năm.. bóng cây cứ rì rào đâu đó quanh các hòn đảo rộng lớn quanh năm rậm rạp.
Đứng trên thành của chiếc phi thuyền, đôi mắt đẫm nước của cô long lanh nhìn vào bên trong phòng.
Chiếc váy trắng mà cô mặc trên người đã tung bay theo làn gió cuốn thật mạnh về phía sau.
Rì rào của sóng biển, bập bụng của sự va chạm thân tàu.. tất cả đều như khóc than cho số phận quá đỗi đau khổ của cô.
Tô Diệc Nhiêm đôi mắt hờ hững nhìn xuống dưới mặt biển bao la là màu nước xanh ngắt, cô thở dài rồi khẽ mỉm cười.
Đột nhiên K nhìn thấy rồi vội vã chạy đến, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-lan-noi-yeu-anh/2812663/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.