Một nồi lẩu to bự được bưng ra bốc khói nghi ngút, năm nam nhân đã ngồi ngay ngắn quanh bàn ăn, Dực Hạo Thiên nhìn thấy liền cau mày:"Quá nhiều mỡ, cô đun kiểu gì vậy?"
Tử Tuấn cũng lần đầu nhìn thấy món này, tất cả chỉ là một màu đỏ đậm, mùi bốc lên vô cùng thơm khiến hắn thèm rỏ dãi.
Nhất Nam không thể chờ thêm được nữa, hắn tách đũa, múc một môi đầy xúc xích cùng bánh gạo cay đổ vào bát. Dực Hạo Thiên nhìn hắn ăn ngon lành, cũng cảm thấy đói bụng đành miễn cưỡng gắp một miếng lên ăn thử.
"Ngon quá!" Hai mắt Tử Tuấn lấp lánh, bộ dáng y như một chú cún con được thưởng đồ ăn, vui vẻ mà lắc lắc đuôi.
Quân Từ Mặc thầm nuốt nước bọt, hắn là người ăn kiêng, ít khi ăn những đồ dầu mỡ như này...
"Quân Từ Mặc, anh không ăn sao?"
Hắn bắt gặp ánh mắt mong chờ của cô gái nhỏ, tay cầm đũa vẫn còn chút do dự, cuối cùng vẫn gắp lên rồi bỏ vào miệng.
Dương Minh cũng không kìm được mà lên tiếng khen ngợi. Sở Kiều khoác tay cười ha ha, được bọn họ khen ngợi cô không ăn cũng cảm thấy no.
"Cay quá, cả người tôi nóng hết lên rồi" Tử Tuấn cả mặt đỏ bừng, trên trán còn kết một tầng mồ hôi mỏng.
Nhất Nam thở hổn hển, lấy tay quạt quạt:"Đúng là cay thật, nhưng tôi cảm giác... nó nóng trong người chứ không phải..."
Dực Hạo Thiên vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, đôi đũa trên tay lạch cách rơi xuống đất, hắn day day thái dương:"Lạ thật..."
Quân Từ Mặc cố ổn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ke-song-sot-cua-nu-phu-phan-dien/830656/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.