Ấn tượng đầu của Hàn Phong về Phương Hân Nghiêm chính là ''yếu ớt''. Chỉ một câu quát mắng nhỏ cũng khiến cô rơi lệ, điều đó khiến hắn muốn bao bọc che chở cho cô bé này.
Hàn Phong chạy theo Hân Phương Nghiêm, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, bước chân hắn dần nhanh hơn, hắn thở hổn hển, nói:'' Phương Hân Nghiêm...là tên của em?''
Phương Hân Nghiêm khựng lại, không bước tiếp nữa, nhưng lúc quay sang nhìn Hàn Phong đầu óc cô lại hồi tưởng đến cảnh tượng ban nãy:''Vâng...''
''Em có thể đừng để cho ai khác biết chuyện này được không?''
Phương Hân Nghiêm có chút giận, chẳng lẽ anh ta đuổi theo cô từ nãy đến giờ là để xin cô giữ bí mật chuyện này, ngoài ra không còn gì khác ư?:''Anh không thấy tính cách của Sở Kiều sao?''
''Cậu ấy có thể lên giường với bất cứ người đàn ông nào cậu ấy muốn, trong tình yêu không thể có nhiều người đàn ông ham muốn một cô gái như vậy...'' Nói đến đây, Phương Hân Nghiêm bắt đầu lắp bắp:''... em không nghĩ... viện trưởng cũng là người như vậy...''
Hàn Phong bối rối, vội phủ nhận:'' Anh không hề có tình cảm với cô ta''
Phương Hân Nghiêm bất chợt ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh cơ hồ vụt qua tia sáng nhưng rồi lại trống rỗng như cũ:'' Vậy ban nãy chỉ đơn thuần là giải tỏa ham muốn?''
''Anh...'' Hàn Phong cũng không biết lý do mình phải giải thích cho người này, nhưng anh không muốn cô gái ngây thơ này hiểu lầm anh, chỉ đơn giản là vậy. Phương Hân Nghiêm nhìn thấy rõ tia do dự trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-ke-song-sot-cua-nu-phu-phan-dien/830645/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.