Trong khi nàng còn đang hoang mang không biết tinh linh đã biến đi chốn nào, Hạ Tinh Lam lại đột nhiên chạy đến chỗ nàng, vẻ mặt gấp gáp, lo lắng. Cô ấy ôm trầm lấy nàng, giọng hơi run nói:
- Chị đi đâu vậy? Sao tự dưng chị lại ra ngoài?
Nàng vốn đã đoán được sự xuất hiện của Hạ Tinh Lam. Nhưng không ngờ được lại là lúc này. Nàng khựng lại một chút, rồi quyết định quên chuyện kia đi, giải quyết vấn đề trước mắt. Suy nghĩ xong, nàng liền điều chỉnh lại sắc mặt, bình tĩnh cười nhẹ, xoa đầu Hạ Tinh Lam:
- Trong bệnh viện ngột ngạt quá, chị ra ngoài hóng gió chút thôi. Thay vì hỏi chị, thì sao em lại đến đây? Nơi này không dành cho một học sinh như em.
Hạ Tinh Lam ngước mặt lên, nhìn thẳng nàng. Đôi mắt hiền dịu ấy, giọng nói ngọt ngào đó vẫn như vậy, nhưng trong thâm tâm cô hiểu, nàng đang nói dối, sẽ chẳng có ai đi hóng gió mà lại vào một quán cà phê sang trọng và khá xa với bệnh viện. Hạ Tinh Lam nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, như một lời từ chối cái xoa đầu. Vẻ mặt hơi chút buồn rầu liền được che lấp bởi một nụ cười tươi, Hạ Tinh Lam đáp lời:
- Anh trai em có việc đến đây. Thật tình cờ, chị cũng ở đây.
- Anh trai em? Hình như chị chưa từng gặp người đó nhỉ?
Trong tương lai, không có thời gian nào có sự xuất hiện của nhân vật này. Liệu tinh linh có biết người này không? Nàng tự hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-diem-truoc-khi-yeu/2863618/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.