Có cảm giác khác thường phảng phất trong tâm trí, trên khuôn mặt xinh đẹp của mỹ nhân ngư, một cảm xúc khó tả xuất hiện trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng biến mất.
Cậu đột nhiên hơi nghiêng đầu, trên hai má trắng nõn hiện lên lúm đồng tiền trông rất nhuyễn manh, nhẹ nói: " Anh... sẽ báo đáp tôi chứ?"
Nghe thấy câu hỏi ngây thơ của đứa bé, Du Sở lập tức bày ra bộ mặt từ ái của bà cô già: " Sẽ sẽ sẽ!"
Nụ cười nhẹ của thiếu niên lại sâu thêm vài phần.
Mái tóc băng lam của cậu trút xuống như ánh trăng, chớp chớp mắt, dưới lông mi vừa dài vừa dày, đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu sóng biển xanh biếc, mềm nhẹ nói:
"Này, không được lừa tôi đâu đấy."
Du Sở sững sờ, vẫn không thấy đáp lại, thiếu niên nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy tay cô, dưới mặt biển, đuôi cá màu xanh lam xinh đẹp vẽ ra một độ cong ưu mỹ.
Trước đây cậu không thích tiếp xúc với người khác, nhưng nhiệt độ thân thể của nhân loại truyền qua lớp vải, hương thơm cơ thể của thiếu nữ truyền đến, bất ngờ cậu lại không phản cảm.
Không kìm nỗi hơi nheo đôi mắt băng lam lại, rất nhiều suy nghĩ nháy mắt lướt qua trong đầu, cuối cùng đôi môi đỏ mọng cong lên, nhẹ nói:
" Ryan, giữ chặt tôi."
Du Sở sửng sốt một chút, vội khoát tay chân như treo trên người đối phương, sợ mình sẽ ngã xuống.
Hai tay cô ôm ấy chiếc cổ trắng ngần, mảnh khảnh của thiếu niên, cạnh má là xương quai xanh tinh xảo, tiểu mỹ nhân ngư chỉ dùng một tay để lên eo cô, tại góc độ mà cô không thấy, trên mặt lộ ra một tia cười nhẹ.
Trên trương dung nhan tuyệt mỹ, con ngươi diễm lệ so với ánh mặt trời còn long lanh hơn vài phần, cảm thấy thiếu nữ đang ôm chặt lấy mình, đôi lông mi dài như lông vũ khẽ rủ xuống, không biết tại sao, đáy lòng có chút vui vẻ.
Một tay cậu ôm lấy cô gái, một tay gạt nhẹ làn sóng trước mặt, không nhanh không chậm bơi về phía đất liền.
Hơn hai mươi phút sau, cuối cùng cảnh gặp nạn trên biển này cũng hạ màn, mây đen chầm chậm tản đi, ánh mặt trời lại lần nữa ló dạng, gợn sóng nhấp nhô dần dần có xu hướng bình tĩnh lại.
Không lâu sau, hai người thấy một con thuyền.
Con thuyền lớn đến từ phía xa xăm chạy đến, toàn thân màu trắng như tuyết, đằng sau rẽ ra làn nước sâu, dưới ánh nắng soi bóng xuống mặt nước trong vắt.
Có thể thấy nhiều người trong trang phục thời trung cổ đang đi dạo quanh thuyền, vô cùng náo nhiệt.
Du Sở biết được cốt truyện ban đầu, đó có lẽ là con thuyền của nàng công chúa bị vương tử nhầm lẫn với vị cứu tinh của mình, nói thế nghĩa là........
Biểu tình của Du Sở trở nên kì quái.
........ trong cốt truyện ban đầu, người vợ mà cỗ thân thể này phải lấy trong tương lai, đang ở trên chiếc thuyền này.
Cô run rẩy, lặng lẽ ôm chặt cái cổ của chàng thiếu niên xinh đẹp. Tâm nguyện của nguyên chủ, chính là thoát khỏi cuộc hôn nhân trong cốt truyện ban đầu—— cho dù nguyên chủ không yêu cầu, thì chính cô cũng không có hứng thú lấy một cô gái a.
Giọng nói trong trẻo của thiếu niên trên đầu truyền đến:
" woa,Ryan thật may mắn. Vậy, tôi thả anh xuống chỗ này nhé, bọn họ sẽ cứu anh."
Ammer khẽ liếc nhìn con thuyền, nhưng giây sau cậu cảm giác được cô gái im lặng xiết chặt mình.
Tạm ngừng một chút, cậu hơi cúi đầu, nở nụ cười đơn thuần nhuyễn manh:
" Làm sao thế, Ryan?"
Du Sở sau khi đấu tranh, nhỏ giọng hỏi: " Xin lỗi, nhưng mà, có thể không....."
" Không được." Thanh âm nhợt nhạt, chứa chút lười biếng, mạn bất khinh tâm( thờ ơ),Du Sở có chút sửng sốt, ngẩng đầu lên,vẫn là khuôn mặt đơn thuần đẹp đẽ trước đó, đôi mắt ngấn nước nhìn sang, nhẹ giọng nói:
" Ryan rất nặng, ôm không được nữa rồi."