Chương trước
Chương sau
Khi trợ lý nói lại tin tức cho Bùi Dục biết, anh đang ở một quán trà không mở với người ngoài ở ngoại ô thành phố, nói chuyện với người đàn ông ngồi đối diện liên quan tới việc tiếp quản.
Đối phương là người ông cụ tín nhiệm nhất, có thể nói là tồn tại giống như trợ lý đắc lực, gần như có chuyện liên quan tới nhà họ Bùi, ông ta ít nhiều gì cũng sẽ biết rõ, trong đó cũng bao gồm cả chuyện ba mẹ của Bùi Dục.
Năm đó chuyện quá mức ầm ĩ, không ít người có nghe nói tới nhưng hiếm người biết được cụ thể bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Bùi Dục từng gặp người này mấy lần, ông ta tên là Từ Triết, hơn bốn mươi tuổi, anh gọi ông ta một tiếng chú Từ đã là đặc biệt tôn trọng đối phương rồi.
Bất kể ông ta có quan hệ thế nào với ông cụ, người ta bỏ công bỏ sức cho nhà họ Bùi nhiều năm như vậy, trong lòng Bùi Dục vẫn thấy biết ơn.
"Lần này ông cụ gọi cậu trở lại tiếp quản, đã đưa ra điều kiện gì vậy?" Rõ ràng, đối phương cũng hiểu rất rõ tính tình của Bùi Dục, biết nếu không phải có lý do khiến anh không thể không làm, anh chắc chắn sẽ không về.
Nhưng ông ta thật sự hơi tò mò về nguyên nhân có thể khiến cho Bùi Dục thỏa hiệp.
Bùi Dục cũng không muốn để cho quá nhiều người biết về sự tồn tại của Tịch Giai Giai, nhưng anh hiểu rõ mình căn bản không cần phải giấu Từ Triết.
Cho dù tất cả mọi người không biết, Từ Triết cũng sẽ biết. Nói không chừng tài liệu về Tịch Giai Giai chính là do Từ Triết đưa tới cho ông cụ.
Vì vậy, Bùi Dục chỉ cười tự giễu mình: “Là tình cảm."
"Tình cảm à?" Từ Triết cũng không quá sửng sốt, chỉ mỉm cười gật đầu với ẩn ý sâu xa: “Người trẻ tuổi mà, gặp khó khăn trong tình yêu cũng là chuyện bình thường."
"Vậy cũng không đúng." Bùi Dục không thừa nhận, cố ý ném Tịch Giai Giai ra khỏi chuyện này: “Ngày nào ông nội tôi cũng nói, nhiều năm như vậy nói tới tôi cũng thấy chai cả tai, sớm muộn gì cũng phải trở về, tôi cũng không còn nhỏ nữa."
Từ Triết nhìn người ngồi đối diện: “Điều này không giống như lời cậu sẽ nói."
Ông ta vẫn dây dưa khiến Bùi Dục có phần mất kiên nhẫn: “Sao vậy? Tôi về làm chú Từ mất hứng à?"
"Cậu trở về, người đầu tiên vui mừng là ông cụ Bùi, tôi là người thứ hai đấy."
"Vậy được rồi." Bùi Dục cầm chén trà bằng sứ màu trắng trong tay, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch. "Chỉ cần chú vui mừng, tôi thế nào cũng được. Sống thế nào mà chẳng qua được chứ."
"Thật sự nghĩ kỹ rồi à?" Từ Triết xác nhận hết lần này tới lần khác, cho dù ông ta nói có vẻ không quan tâm, nhưng thật ra lại không phải như vậy.
Từ Triết nói rõ trước: “Trở về rồi còn muốn chạy, sợ là không dễ dàng như vậy đâu."
"Chú Từ, những lời chú nói, tôi đều đã nghĩ đến rồi. Nếu tôi trở về tiếp quản chuyện trong nhà, tôi không định tùy ý rời đi nữa. Tôi làm bậc con cháu nhưng vẫn hiểu được điều này."
Từ Triết nghe vậy thì cười ha ha hai tiếng: “Tốt, tốt, có lời này của cậu là tôi yên tâm rồi."
Hai người ngồi ở quán trà suốt một đêm, không ăn cơm chỉ toàn là uống trà, Từ Triết liệt kê ra những chuyện anh cần phải làm trong thời gian sắp tới. Điều thứ nhất chính là lung lạc lòng người, nhận được sự tán thành của những người khác.
Trước kia Bùi Dục kinh doanh câu lạc bộ Hồng Đỉnh, đã coi như là đang đánh cầu gần, nhưng so với việc kinh doanh của nhà họ Bùi, thật sự nhỏ bé, không đáng để so sánh.
Đó là một thế giới mà ngay cả Bùi Dục cũng cảm thấy hơi xa lạ, mạng lưới quan hệ phức tạp, kinh doanh qua lại, anh phải nắm được trong thời gian ngắn nhất.
Trước khi hai người nói chuyện, Từ Triết cố ý căn dặn vệ sĩ và trợ lý, chỉ cần không phải là chuyện uy hiếp tới an toàn, không ai được phép đi vào quấy rầy.
Cuộc nói chuyện này lại nói đến mười giờ tối.
Trước khi kết thúc, Từ Triết vỗ nhẹ vào vai anh, dặn dò một câu đầy ẩn ý: “Nhà họ Bùi có căn cơ rất sâu, quan hệ giao tiếp còn muốn phức tạp hơn cậu tưởng, làm việc nhất định phải chú ý đúng mực, tôi tin tưởng cậu có thể làm tốt."
Bùi Dục không lộ ra cảm xúc gì, vẻ mặt thản nhiên: “Ừ."
Sau khi rời khỏi quán trà thì trời đã tối rồi, nhìn không trung tối tăm nặng nề trên đỉnh đầu chỉ có lác đác mấy ngôi sao nằm lẻ loi, không thấy đẹp, chỉ có hoang vu và cô liêu.
"Cậu Bùi, vừa rồi người của câu lạc bộ Hồng Đỉnh gọi điện thoại tới, nói lúc xế chiều cô Tịch có đến công ty tìm cậu, còn xông qua văn phòng." Trợ lý thấy anh đi ra vội vàng đưa điện thoại qua: “Bởi vì ngài Từ từng nói không thể quấy nhiễu, cho nên…"
Bùi Dục thấy dáng vẻ đối phương muốn nói lại thôi, anh không còn tâm tư gì để hỏi thêm, cầm qua xem thời gian gọi tới nhưng không gọi lại ngay.
Bùi Dục biết trạng thái khác thường của mình gần đây nhất định sẽ bị cô phát hiện. Cô vốn cũng chẳng phải là kẻ ngốc, bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng anh chưa nghĩ ra xem mình nên giải thích thế nào.
Anh tuyệt đối không thể nói cho cô biết chuyện ông cụ uy hiếp mình tiếp quản gia nghiệp, bằng không với tính tình của cô, cho dù có khó chịu cũng sẽ nhịn đau mà rời khỏi anh.
Bây giờ anh có thể mất, có thể bất kỳ thứ gì, duy nhất chỉ có Tịch Giai Giai là anh tuyệt đối không thể mất được.
Người đàn ông đứng ở cửa quán trà trầm ngâm một lát, trợ lý chờ đợi, lo lắng tới mức trên trán cũng lắm tấm mồ hôi lạnh, rất sợ anh giận chó đánh mèo, mình lại khỏi chơi nữa.
Cũng may anh chỉ trầm ngâm một lát rồi bước lên xe. Trợ lý nhìn bóng lưng đầy áp lực của người đàn ông, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên xe, tài xế ở phía trước cung kính hỏi: “Cậu Bùi đi tới trường học đón cô Tịch sao?"
"Không cần, quay thẳng về biệt thự."
Giờ này, chắc chắn cô sẽ không ở trường học, chắc hẳn đã sớm trở lại chờ để hỏi anh.
Nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn hoạt bát kia vừa tức giận sẽ trợn tròn mắt kia, trái tim vẫn luôn căng thẳng của Bùi Dục cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.
Cuộc sống vẫn luôn bị người đẩy về phía trước, bây giờ có cô ở bên cạnh, cũng xem như có chút an ủi.
Ông cụ muốn anh có thể cho, chỉ cần có thể giữ Tịch Giai Giai ở bên cạnh là đáng giá rồi.
Khi xe chạy đến cổng biệt thự thì đã mười một giờ đêm, tầng hai của biệt thự chìm trong bóng tối, ngược lại phòng khách lại sáng trưng, tia sáng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu ra, trở thành ánh sáng mang hơi ấm duy nhất trong bóng tối.
Từ trước đến nay Bùi Dục chưa từng muốn về đến nhà như giây phút này. Anh bước nhanh tới cửa biệt thự, ấn vân tay, cửa lớn phát ra tiếng động và mở ra.
Anh thay giày, liếc mắt đã thấy được bóng người nhỏ bé đang ngồi ở trên sofa trong phòng khách.
Trên người cô vẫn mặc quần áo khoác ngoài, cơ thể nhỏ nhắn ngồi thẳng như cán bút, sau khi nghe được tiếng thì lập tức quay đầu nhìn qua.
Bùi Dục cảm nhận được thái độ chống đối trên người cô. Anh đi dép tới bên cạnh ghế sofa, ngồi xổm xuống nhìn cô gái trước mắt: “Vẫn còn giận sao?"
Tịch Giai Giai vốn cho rằng sau khi anh trở về nhất định sẽ giải thích, không ngờ câu nói đầu tiên lại là vậy.
Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi vậy à?
Tịch Giai Giai giống như quả pháo, lập tức bị đốt lên, nhưng khi thật sự tức giận, cô ngược lại sẽ không la hét, trái lại toàn thân trở nên nặng nề: “Không phải anh nói ở lại công ty tăng ca à? Tại sao lại phải gạt em?"
"Tôi không muốn lừa em, tôi sợ em sẽ suy nghĩ nhiều mới nói như vậy thôi."
"Em suy nghĩ nhiều à?" Tịch Giai Giai cười, giơ tay chỉ vào mình: “Tại sao em phải suy nghĩ nhiều, còn không phải vì gần đây anh lúc nào cũng giấu em sao?"
Chẳng lẽ anh cho rằng cô không phát hiện ra được những điều khác thường đó sao?
Bùi Dục không tức giận hoặc mất vui vì lời chất vấn của cô, anh nắm bàn tay nhỏ của cô trong tay mình: “Tôi gặp một người bề trên trong nhà, trò chuyện về một vài vấn đề của công ty cho đến giờ này, cũng không làm gì cả."
"Em biết anh không làm gì khác." Tịch Giai Giai vẫn tin tưởng vào điều này, nhưng cô chú ý chính là: “Có phải gần đây anh đang trốn tránh em không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.