Tịch Giai Giai vừa bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười, trước đó không cảm thấy Bùi Dục có thể dính người và làm nũng như vậy, hiện tại thì cảm giác đã hoàn toàn sụp đổ rồi, giống như trong chuyện yêu đương, cô là bạn trai còn anh là bạn gái vậy. Không có cách nào khác, lúc bạn trai nũng nịu thì cũng phải dỗ dành một chút, gần đây anh cứ luôn gặp phải chuyện xui xẻo, ngẫu nhiên cũng nên xoa dịu anh một chút. Nghĩ như vậy, Tịch Giai Giai đưa bắp rang ở trong tay tới, trong bóng tối, người đàn ông cúi đầu xuống ngậm chặt hạt bắp rang ở trong tay của cô, cố ý há mồm ngậm ngón tay của cô vào. Xúc cảm ẩm ước khi chạm đến bờ môi, Tịch Giai Giai rụt tay lại, nhỏ giọng nói: "Anh làm cái gì vậy hả." "Làm gì mà làm gì?" Bùi Dục bày ra dáng vẻ rất vô tội, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hứng lấy ánh sáng trên màn hình, trông cực kỳ động lòng người: "Anh thì thế nào chứ?" Biểu cảm kia dường như đang lên án Tịch Giai Giai không biết đều đến cỡ nào, ngay lập tức biến cô trở thành một người bạn gái không xứng với chức vụ. Tịch Giai Giai đành phải im lặng bỏ tay lại, xem như chưa xảy ra chuyện gì cả. Rất nhanh, bộ phim đã bắt đầu, đây là một bộ phim mà cô đã mong đợi rất lâu. Ngọn đèn trong phòng chiếu phim từ từ tối xuống, Tịch Giai Giai lập tức hòa mình vào tình tiết trong phim. Cả quá trình cũng không nói với Bùi Dục được mấy câu. Thật sự không biết lúc cô đang xem phim, ánh mắt của Bùi Dục vẫn luôn dừng ở trên người của cô, từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi mấy lần. Có mấy lần như vậy, Bùi Dục nhìn đến nỗi sắp nhịn không được, muốn chòm qua hôn cô, nhưng mà lại thấy cô đang nhập tâm như vậy nên cũng không đành lòng phá vỡ, đành phải tự làm tự chịu. Tại sao anh lại thích Tịch Giai Giai như thế chứ? Đây quả thật là một vấn đề nan giải. Từ lúc mới bắt đầu nhìn thấy cô, anh cũng chỉ có một suy nghĩ nhất định phải hung hăng dạy dỗ cô, để cho cô biết được hậu quả vì đã đắc tội với mình. Nhưng mà ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng, có phải đã từng có một khoảnh khắc thấy cô gái ở trước mắt đã hấp dẫn anh? Chắc chắn là có rồi. Bùi Dục hiểu mình rất rõ, nếu như ngay từ lúc bắt đầu không có bất kỳ ấn tượng gì thì sau đó cũng sẽ không thích ai. Anh cũng đã đến từng này tuổi rồi, đi qua nhiều con đường như vậy, gặp được người cũng muôn hình muôn vẽ, có thể hay không, có thích hay không, chỉ cần nhìn một chút là có thể cảm giác được. Chỉ là từ lúc bắt đầu phần hấp dẫn rất nhỏ nhặt và cẩn thận này có thể đã bị chính anh không để ý tới, nhưng mà may mắn là đã không phát hiện quá muộn, anh vẫn còn có thể giữ chặt người ở bên cạnh mình. Lúc mà phim chiếu đến cảnh cảm động, Tịch Giai Giai làm người xem cũng bị hút vào, nhịn không được mà than thở khóc lóc. Cô vừa muốn đưa tay lau nước mắt ở trên mặt, ở bên cạnh bỗng nhiên có một chiếc khăn tay màu trắng đưa ra. Cô sửng sốt một chút, không lập tức đưa tay nhận lấy ngay. Bùi Dục thấy cô không hiểu, trực tiếp đưa tay lau nước mắt cho cô, động tác cực kỳ dịu dàng, sợ khiến cho cô cảm thấy không thoải mái. "Khóc cái gì chứ, đều là giả thôi mà." Một câu nói phá hư bầu không khí cực kỳ, nhưng lúc này Tịch Giai Giai nghe thấy lại cảm thấy rất cảm động, cô mang theo giọng mũi mà hỏi: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy rất cảm động sao?" "Cảm động." Bùi Dục trả lời một câu sơ sài, trên thực tế thì trong lòng lại không cảm thấy như vậy, bởi vì cả bộ phim anh cũng không xem được bao nhiêu, vẫn chỉ luôn lo nhìn cô. "Vậy tại sao anh lại không khóc?" "..." Động tác tay của Bùi Dục dừng lại, cười khẽ một tiếng: "Em cho rằng anh là phụ nữ à?" Cũng đúng nhỉ. Đàn ông không thể rơi nước mắt được. Tịch Giai Giai hít hít cái mũi, nhận lấy chiếc khăn tay ở trong tay của anh, tiếp tục quay đầu xem phim. Lúc mà chiếu phim xong, mắt của cô cũng khóc đến nỗi đỏ hết cả lên,Bùi Dục nhìn thấy mà có chút đau lòng: "Em vừa khóc thì trong lòng của anh liền thấy không thoải mái." "Em cũng không phải khóc vì chuyện khác, mà là do phim quá hay chứ bộ." Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, đi đến bãi đỗ xe. Động tác của Bùi Dục tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cảm nhận cơn gió lạnh thổi qua từ bên cạnh, loại cảm giác hài lòng dễ chịu kia, đây là cảm giác mà lúc trước hẹn hò chưa từng có. "Một lát nữa muốn ăn cái gì đây?" Tịch Giai Giai suy nghĩ, cũng không có ý kiến gì tốt: "Đi đâu cũng được cả, em cũng không biết nữa." "Cho một phương hướng thôi." "Vậy thì... đi ăn cơm đi?" Bùi Dục có chút bất ngờ: "Ở bệnh viện còn chưa có ăn đủ hả?" "Cơm bệnh viện không thể ăn mà, em muốn ăn cá rô mo." "Được rồi." Bùi Dục mở cửa xe ra, cẩn thận che trên đầu của cô, nhìn người ta ngồi vào rồi mới chuyển qua leo lên ghế lái của mình: "Em muốn ăn thì chúng ta cứ đi thôi." Đúng lúc anh biết được một quán ăn làm cơm trưa rất không tệ, bình thường anh rất ít lựa chọn ăn cơm trưa. Dù sao tiêu chuẩn đầu bếp của Hồng Đỉnh rất cao, cho nên đa số mỗi khi ra ngoài anh đều lựa chọn ăn cơm Pháp hoặc là cơm tây. Hoàn cảnh tốt, tâm trạng tốt. Ai mà biết cô lại muốn đi ăn cơm trưa, đúng là dễ ăn như người ta nói. Bùi Dục lái xe đến nhà hàng, nhà hàng đã đặt trước, bởi vậy cũng không cần phải xếp hàng, chỉ có điều sau khi vào đại sảnh thì có đầy người ngồi. Bùi Dục với ông chủ quen biết với nhau, ông chủ có một phòng ăn riêng tư, thấy anh tới liền lập tức sắp xếp cho anh. "Cứ dựa theo tiêu chuẩn trước đó mà mang thức ăn lên, ngoài ra thêm một phần cá rô mo nữa." Nhân viên phục vụ nghiêm túc ghi chép lại cực kỳ cung kính mà hỏi: "Tổng giám đốc Bùi cá rô muốn làm như thế nào?" Bùi Dục Đưa mắt nhìn sang Tịch Giai Giai, Tịch Giai Giai lập tức nói: "Muốn khẩu vị giấm đường." "Được xin hai người chờ một chút." Sau khi nhân viên phục vụ lôi ra ngoài Tịch Giai Giai ngắm nhìn xung quanh tò mò đánh giá cấu trúc không căn phòng, không gian như vậy chỉ có hai người bọn họ có vẻ hơi trống trải. Cô di chuyển vị trí ngồi ở bên cạnh Bùi Dục: "Em vẫn nên ngồi ở bên cạnh anh đi nếu không thì cứ cảm thấy xa cách quá." Đương nhiên là Bùi Dục không có ý kiến gì rồi lúc vừa mới chuẩn bị ôm cô, ôm ôm hôn hôn cửa phòng bỗng nhiên bị người ta gõ vang từ bên ngoài. Động tác của anh dừng lại có chút mất kiên nhẫn: "Sao vậy?" "Tổng giám đốc Bùi là bạn của ngài." Bạn? Bùi Dục nhíu mày: "Để cậu ta vào đi." Cánh cửa đẩy ra một người đàn ông có vóc người cao lớn ăn mặc giản dị bước vào theo sau là Hai người cùng giới thấp hơn anh ta một chút. Ba người này đều là bạn của Bùi Dục so ra thì mối quan hệ kém hơn so với Lục hi nhưng mà cũng coi là không tệ. "Ôi chào mọi người cũng ở đây à" Bùi Dục trêu chọc một câu nhưng mà cũng không có ý định đứng dậy. Tịch Giai Giai cảm thấy như thế này có chút không lễ phép vừa muốn đứng lên liền bị bàn tay có anh đang đặt trên vai đè xuống dưới: "không cần đâu người một nhà cả thôi." Ba người bọn họ lập tức nhìn về phía cô: "Chị dâu, là người một nhà cả không cần phải khách khí." Trong đầu của Tịch Giai Giai nổ tung một cái, cái cái cái gì! Chị dâu? Lần đầu tiên trong cuộc đời bị người khác xưng hô như vậy cả người của Tịch Giai Giai đều bị nung đỏ cô không biết phải trả lời như thế nào, bỗng nhiên bị một bàn tay của Bùi Dục ấn vào trong ngực. Ngay sau đó đỉnh đầu truyền đến tiếng nói lười biếng của anh: "Không nhìn thấy tôi đang bận hẹn hò hả? Tại sao ba người các người lại không có mắt nhìn như vậy chứ?" "Bọn em cũng không phải đến đây để gặp anh mà là cố ý đến đây để gặp chị dâu." "Bây giờ đã gặp rồi có thể đi chưa?" Bùi Dục ra lệnh đuổi khách không hề khách khi chút nào. Đối tượng cũng không thèm để ý có thể cảm giác được mối quan hệ giữa bọn họ vẫn khá thân thiết. "Mấy ngày không gặp mà sao anh lại nhỏ mọn như vậy chứ? Nhìn một chút cũng không cho nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]