Sáng hôm sau, Tịch Giai Giai tỉnh lại khi nghe thấy động tĩnh của bác sĩ đến kiểm tra, mở mắt ra, Đường Lệ Quyên đã ngồi bên giường bệnh cho Tịch Hướng Vinh ăn cơm.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô đứng dậy gọi một tiếng ‘mẹ’, người vẫn mơ màng.
“Dậy rồi à.” Đường Lệ Quyên chỉ vào bát cháo trứng gà và bánh bao ở trên bàn: “Đồ ăn sáng đã mua sẵn cho con rồi, dậy rửa mặt mau chóng ăn lúc còn nóng.”
Biết mấy ngày nay cô mệt, sáng nhìn thấy cô còn đang ngủ say, Đường Lệ Quyên không nhẫn tâm gọi cô dậy.
Tịch Giai Giai khẽ gật đầu, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi trước bàn cúi đầu ăn sáng.
Tịch Hướng Vinh thấy bọng mắt xanh đen của con gái, đau lòng mà thở dài: “Lệ Quyên à, tôi thấy Giai Giai ở mãi ở bệnh viện cũng không phải là cách hay, hay là để nó về trường ở đó.”
Tịch Giai Giai trước kia vì để thuận tiện đi làm thêm, cho nên không có ở trong trường.
Đường Lệ Quyên vốn dĩ cũng định như thế, nhưng từ sau khi biết quan hệ giữa cô và Bùi Dục thì không yên tâm.
Thấy Tịch Giai Giai ngày nào cũng ngủ trên chiếc giường nhỏ như vậy, bà ta làm mẹ còn đau lòng hơn bất cứ ai, nhưng thà rằng mệt một chút khổ một chút, cũng không muốn cô đi sai đường.
“Bên trường mãi không làm được thủ tục để ở, với cả ở ký túc đều hạn chế thời gian, buổi tối trở về muộn như vậy, căn bản không để vào cửa.” Đường Lệ Quyên không có nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282919/chuong-731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.