Tịch Giai Giai mặc dù còn đang ăn, nhưng miệng chỉ nhai một cách máy móc, tâm tư không đặt ở trên đó, đồ ăn có mùi vị gì cô cũng không để ý.
“Em không tin.” Đối với câu nói này của Bùi Dục, cô trực tiếp bỏ qua, tỏ ra bản thân không có tin.
“Thật mà.” Bùi Dục nhướn mày: “Anh thề rồi mà em còn không tin?”
“Nếu anh không thích làm gì vẫn nhắc tới...”
“Anh không có nhắc!” Bùi Dục chớp chớp mắt, có chút không hiểu làm sao nhưng càng nhiều hơn sự vô tội: “Là chính em nhắc tới trước, anh chỉ là trả lời một chút mà thôi.”
Tịch Giai Giai thật ra chính là đang ghen, lúc này mặc kệ anh nói cái gì cũng cảm thấy rất không bằng lòng, nhấc tay dùng khuỷu tay huých nhẹ vào anh: “Anh buông tay!”
“Anh không.”
Tịch Giai Giai cũng không tiếp tục giằng ra, chỉ có điều cũng không cho sắc mặt tốt gì, ăn cơm mà không nói một lời, đũa cũng không đưa đến trong miệng của anh.
Bùi Dục biết cô gây khó dễ với mình thì bèn mặt dày tiến sát lại: “Anh cũng muốn ăn, a~”
Tịch Giai Giai nhìn thấy bộ dạng giống như không có chuyện gì xảy ra của anh thì càng tức không có chỗ xả, trực tiếp dúi đôi đũa vào tay còn lại của anh: “Vậy anh ăn đi, em không ăn nữa.”
“...”
Bùi Dục có chút nhăn nhó, cảm thấy cô muốn đứng dậy thì một tay kéo cô vào trong lòng, ánh mắt quét qua gương mặt nhỏ nhắn đen tức giận bừng bừng của cô, thấp giọng nói: “Anh thật sự không có ý khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282915/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.