Đêm nay Bùi Dục ngủ ở phòng cho khách, đây là lần đầu tiên mà anh ngủ một mình trong phòng cho khách sau khi dọn nhà đến bên này, nhìn trần nhà có hơi xa lạ của nhà mình, có vài giây phút nào đó anh có chút ngẩn ngơ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ nhỏ bé đang ở đối diện, cô gái nhỏ đã trở thành bạn gái danh chính ngôn thuận của anh đang nằm trên giường của anh, cả trái tim như sắp bị lấp đầy bởi những bong bóng màu hồng rồi. Từ trước đến giờ yêu đương đối với anh mà nói là thứ không cần thiết, trước giờ đều là mạnh ai cần thứ của người đó, từ trước đến giờ chưa hề có một giây phút nào là chân chính trải qua những cung bậc cảm xúc trọn vẹn như thế này cả. Thật là không giống với tưởng tượng của anh, những cảm xúc mà anh cho là chẳng có gì to tát lúc này đã khiến anh vô cùng hạnh phúc, khiến cho anh thoải còn mái hơn là khi đàm phán thành công bất kỳ dự án nào nữa. Màn đêm buông xuống, sáng ngày mai khi mặt trời mọc lên, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cô đều ở bên cạnh của anh, nghĩ nghĩ cũng thấy vui rồi. Cuộc đời hơn 30 năm, đêm nay là đêm mà Bùi Dục ngủ ngon nhất, từ trước đến giờ anh đều ngủ không sâu, nằm mơ cũng nhiều, lần này thì một giấc đến sáng. Cũng không biết có phải là bởi vì trong tim đang chứa đựng một người không, buổi sáng 6 giờ rưỡi anh đã tỉnh rồi, chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy chính là đến phòng ngủ chính ở đối diện, xem cô có còn ở đó không. Đẩy cửa ra, ở giữa chiếc giường rộng lớn, có một cục màu trắng nhỏ bé u lên ở dưới lớp chăn, anh đi đến bên đầu giường, đưa mắt từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang cuộn tròn cơ thể, đầu tóc xõa tung ra kia. Cô ngủ rất yên bình, cái miệng khẽ mở, thở ra những hơi thở nhẹ nhàng, mi tâm thư giãn ra, chắc là do tối hôm qua bị dày vò quá dữ dội, bây giờ cô vẫn đang ngủ rất say. Mới sáu giờ rưỡi, để cô ngủ thêm một lúc nữa. Bùi Dục không nhẫn tâm kêu cô dậy, cũng không có giở trò lưu manh, lần đầu tiên hiểu được cảm giác đau lòng từng li từng tí đối với một người khác như vậy. Sợ một động tác nào đó của mình làm cô tỉnh dậy, quấy rầy đi giấc mơ không dễ gì mà đến này. Sau khi cẩn thận lui ra khỏi phòng, Bùi Dục quay người lại đi xuống lầu, trên người anh vẫn còn đang mặc đồ ngủ, đi vào nhà bếp mở cửa tủ lạnh ra nhìn một cái, bên trong có những nguyên liệu tươi ngon luôn được bổ sung đúng lúc, nhưng từ trước đến giờ chưa có đụng qua. Bình thường đều được người ta chăm sóc, bữa sáng cũng là do trợ lý chuẩn bị giúp anh, bếp lò ở nhà gần như là không có mở qua, cũng chỉ có khoảng thời gian khi anh bị bỏng và giở trò chơi xấu, Tịch Giai Giai đã làm cho anh vài bữa cơm. Nhìn những con dao nhập khẩu được sắp xếp gọn gàng, Bùi Dục đột nhiên cảm thấy có chút ngứa tay, nấu ăn...chắc cũng không có khó như vậy đâu nhỉ? Nghĩ như vậy, anh đã thò tay vào tủ lạnh lấy ra cà chua, trứng gà, bánh mì ngũ cốc và mứt thủ công. Đều là những nguyên liệu rất đơn giản, sau khi vặn vòi nước ra để rửa sạch sẽ xong, anh bắt đầu ra tay làm theo chiếc ‘bánh sandwich’ trong tưởng tượng của mình. Không phải chỉ rán trứng, cà chua, rồi phết mứt lên thôi sao, có khó gì chứ. Bùi Dục đặt những lát bánh mì vào lò nướng bánh mì, sau khi đặt thời gian xong anh liền mở lửa lên chuẩn bị rán trứng. Con người từ trước đến giờ chưa động tay qua, đương nhiên là không biết rán trừng là phải bỏ dầu rồi, chỉ đợi sau khi chảo nóng xong thì liền trực tiếp gỡ vỡ quả trứng bỏ vào trong thôi. ‘Xèo’ một tiếng, một vài làn khói trắng bốc lên từ chính giữa của chiếc chảo đế bằng, anh nấp ra sau, sợ bị dính quá nhiều mùi khói dầu. Không biết là nên dùng lửa lớn thế nào nữa, anh vô cùng hào phóng mà chỉnh lửa đến mức cao nhất, sau đó yên tĩnh mà chờ đợi vài phút, anh tưởng là có thể lật trứng lại rồi, nhưng phát hiện trứng gà giống như là dính khư khư vào đáy chảo rồi vậy, có làm sao cũng không xúc lên được. “...” Vẻ mặt Bùi Dục đầy những hắc tuyến, bàn tay cũng không biết làm thế nào nữa, anh khẽ hơi dùng sức một chút thôi thì trực tiếp xúc miếng trứng gà thành ba khúc rồi. Mặt lật ra không phải màu trắng vàng nữa mà hoàn toàn là một màu đen nâu, nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng không muốn ăn, giống như là đồ người ta không ăn mà mình nhặt về từ trong thùng rác vậy. Bùi Dục cảm thấy lòng tự tin của mình bị đả kích nặng nề, anh không thể tin món trứng chiên của anh lại có bộ dạng này, sau đó trực tiếp đem chiếc chảo đế bằng đến bên cạnh thùng tác, đổ miếng trứng gà đó vào trong thùng rác, thủ tiêu chứng cứ. “Mình không tin...” Anh dùng nước xối chiếc chảo một cái, sau đó lại đi đến trước bếp lửa, lại rán trứng theo cách vừa nãy một lần nữa. Lần này ngọn lửa đã nhỏ hơn nhưng vẫn không có bỏ dầu, tuy trứng gà không bị dập nát nhưng lòng đỏ ở giữa chảy ra khắp nơi, thành phẩm cuối cùng thay vì nói là trứng rán thì càng giống với trứng tráng hơn. Anh dùng đũa gắp một miếng nhỏ trong đó rồi nếm thử, tuy nhìn không đẹp mắt nhưng mùi vị trông cũng được, ổn hơn nhiều so với món trứng gà chocolate lúc nãy. Bùi Dục lấy những lát bánh mì nướng ra, sau khi cẩn thận quết mứt xong thì đặt trứng lên, sau đó chiên sơ cà chua rồi đặt từng miếng từng miếng lên. Nhìn chiếc bánh sandwich kiểu của Bùi vuông vắn ở trên đĩa, trong lòng có chút cảm giác thành tựu. Anh nhìn chiếc đĩa màu trắng điêu khắc bằng sứ trống rỗng không có gì kia, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, nghĩ tới nghĩ lui thế là đem mứt tới, vẽ một hình trái tim tình yêu vào chỗ trống ở bên cạnh. Màu đỏ dâu rất tinh nghịch và dễ thương. Sau khi mang sandwich đã làm xong lên bàn ăn, anh lại đi hâm nóng sữa yến mạch và sữa bò, tuy rằng tỷ lệ không được kiểm soát tốt, giống như một bát cháo yến mạch đặc sệt hơn, nhưng tự Bùi Dục lại cảm thấy vô cùng tốt. Sau khi chuẩn bị bữa sáng đơn giản xong thì đã là 7 giờ 20 rồi, anh đang định lên lầu kêu cô dậy thì đột nhiên trên lầu chợt truyền đến một tiếng bước chân nhẹ nhàng. Ngước mắt nhìn lên, cô đã thay xong quần áo và đi xuống rồi. Bùi Dục nhướng mày, kéo ghế nhà ăn ra, đứng tại chỗ đợi cô đi tới: “Dậy thật đúng lúc, qua đây ăn sáng đi.” Tịch Giai Giai đi tới, ngửi thấy mùi hương đồ ăn trong phòng ăn, cô nhìn chiếc sandwich tạo hình có hơi buồn cười ở trong đĩa, đầu tiên là nhìn vào nhà bếp một cái, sau đó lại nhìn ra phòng khách một cái. Không có ai a... Bùi Dục ngẩng đầu lên: “Đừng tìm nữa, anh làm đó.” Nói xong, anh lại nhấn mạnh một lần nữa: “Anh, đích thân, xuống bếp, làm cho em đó.” Tịch Giai Giai lại đặt tầm mắt vào trong chiếc đĩa bằng sứ, có chút muốn nói gì đó nhưng lại ngừng, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Em nhìn ra rồi.” “...” Cho nên anh nên vui hay là không nên vui đây? Sau khi ngồi xuống xong, Tịch Giai Giai cũng không vội động tay, mà cẩn thận tỉ mỉ nhìn một cái, cô càng nhìn thì Bùi Dục càng thiếu tự tin: “Tuy bộ dạng không đẹp, nhưng mùi vị không tệ đâu, em thử đi.” Anh cật lực đề cử tay nghề của mình, Tịch Giai Giai chưa từng thấy anh tích cực như vậy qua, nhịn không được mà cười khẽ một cái: “Trước khi ăn, em phải chụp ảnh làm lưu niệm.” Nói xong, cô liền định đi lấy điện thoại của mình. Bùi Dục lập tức ngăn lại, vô cùng chắc như đinh đóng cột mà từ chối: “Không được!” Tịch Giai Giai có chút sững sờ, không hiểu mà hỏi anh: “Tại sao?” “Lần này em khoan chụp đã, lần sau anh có kinh nghiệm rồi, làm đẹp hơn rồi em hẵng chụp.” Thì ra...anh sợ là không đẹp. Tịch Giai Giai bất lực nói: “Em cũng không có post ra ngoài, chỉ để mình xem thôi.” Không ngờ anh lại rất kiên trì: “Vậy cũng không được, ai xem cũng không được.” “Em không có chê xấu a.” Tịch Giai Giai thấy anh thật sự để ý thì dịu giọng vỗ về nói: “Anh có thể nấu ăn cho em là em đã rất cảm động rồi, sao lại chê được chứ, em chỉ muốn chụp đồ ăn mà lần đầu tiên bạn trai làm cho em, không được sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]