Ngay khi Mạnh Quảng Khôn sắp ngất đi, Bùi Dục mới ngừng lại, Mạnh Quảng Ngôn cứ ngỡ mọi thứ ngừng lại rồi, nhưng không ngờ rằng cơn ác mộng mới chỉ bắt đầu.
“Mày là người đầu tiên dám ôm tư tưởng động vào người phụ nữa của tao”
Mạnh Quảng Khôn không ngừng lắc đầu, sự kiêu ngạo khi nãy đã biến mất, chỉ còn lại sự kinh hoàng sợ hãi tột độ.
“Nói xem, tao nên thưởng cho mày như thế nào đây?” Khóe môi Bùi Dục cong lên khiến người khác rợn tóc gáy: “Cho mày nếm thử cảm giác không còn thấy ánh mặt trời nữa thì sao nhỉ?”
“!!”
Mạnh Quảng Khôn trợn trừng mắt, dù trong miệng toàn là máu, nhưng vẫn cố mấp máy môi: “Không, cậu Bùi, cầu xin cậu tha cho tôi...”
“Tha cho mày?” Bùi Dục cố tình nói thật chậm, dùng cách thức này để giày vò hắn ta.
Mạnh Quảng Khôn rối rít gật đầu, chỉ sợ chậm trễ dù chỉ một giây.
Nhưng sau khi hỏi xong câu vừa rồi, vẻ giễu cợt trên mặt Bùi Dục lại biến mất, thay vào đó là sự u ám đến cực điểm: “Tha cho mày, chưa biết chừng sau này sẽ có người ngồi lên đầu Bùi Dục tao mất?”
Trái tim của Mạnh Quảng Khôn cứ phập phồng lo sợ theo từng câu nói của Bùi Dục, cứ như là ngồi tàu lượn vậy.
Bùi Dục dường như vô cùng chán ghét cuộc đối thoại như vậy, anh đứng lên, khẽ vận động cổ chân, sau đó dưới con mắt kinh sợ của Mạnh Quảng Khôn mà đạp thật mạnh về chỗ giữa hai chân hắn ta....
Không có một âm thanh nào vang lên, cơn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282894/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.