Bùi Dục rũ mắt xuống nhìn bàn tay nhỏ bé đang đặt trên mu bàn tay của mình, cô dùng vài phần sức, nhưng chỉ cần anh muốn hất ra, thì căn bản không cần tốn chút sức lực nào.
Chẳng qua Bùi Dục không có động đậy, anh có chút tham luyến lòng bàn tay của cô gái mà nhướng mày lên, nhìn qua cô: “Lấy tay ra.”
“Không.” Tịch Giai Giai từ trước đến giờ chưa hề phản nghịch ở trước mặt anh như vậy, nghĩ đến lời nói của La Quyết Trình, cô không chùn bước một chút nào cả: “Tôi biết anh rất tức giận chuyện tối hôm qua, nhưng anh hiểu lầm rồi, tôi không có...”
“Cô không cần giải thích.” Bùi Dục ngắt lời của cô, nghĩ đến đoạn đối thoại ở phòng pha trà tối hôm qua, tâm trạng phiền lòng trong trái tim anh càng thêm nặng nề, anh thu tay lại: “Tôi không có hứng nghe một người đem tình cảm ra làm giao dịch giải thích.”
“Tôi không có giao dịch...” Tịch Giai Giai còn muốn nói gì nữa thì anh đã nghiêng người qua vặn máy âm lượng ở bên cạnh lên to nhất, tiếng nhạc át lấy tiếng nói của cô, hoàn toàn nhấn chìm trong tiếng cười vui của đám người.
Người phụ nữ ở bên cạnh nhìn thấy cô nhận thua, tưởng chỉ là một tiểu nha đầu không mời mà đến thôi, nhìn thấy bộ đồ giản dị của cô, cô ta chẳng thèm ngó ngàng tới mà cố ý vẩy ly rượu trong tay mình một cái, không nghiêng không lệch mà đúng lúc đổ trên chân của cô.
Đôi giày vải trắng lập tức ướt đẫm cả một mảng lớn, Tịch Giai Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282891/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.