Chương trước
Chương sau
Tịch Giai Giai đành phải bất đắc dĩ lặp lại lần nữa với anh: “Tôi đến trường, buổi trưa còn có việc.”
Bùi Dục nhíu mày: "Buổi trưa? Trường học các em buổi sáng và buổi chiều không có lớp, buổi trưa lại lên lớp?”
Tịch Giai Giai không thích bộ dạng cái gì cũng không tin, làm gì cũng chất vấn của anh, tức giận trừng mặt nhìn anh: "Buổi trưa chúng tôi phải tập luyện ở câu lạc bộ, anh có thể đừng cãi bướng như vậy được không?”
Nghe nói là buổi luyện tập của câu lạc bộ, Bùi Dục yên lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: "Em học hành thì không cố gắng cho thật tốt, cậu lạc bộ cái gì vậy, chính là trường học cặn bã lừa dối những sinh viên năm nhất này.”
Cảm thấy Tịch Giai Giai muốn phản đối, không đợi cô mở miệng nói chuyện, một giây sau Bùi Dục trực tiếp đưa tay kéo người qua: “Giữa trưa vẫn còn sớm, giúp tôi ăn cơm trước đã.”
Tịch Giai Giai đành phải bị động đi theo, ngồi trên ghế trong phòng ăn, bất đắc dĩ và hết cách nhìn ông đại gia dùng cơm, đây gọi là quá trình từ từ, không nhanh không chậm, giống như không có bất cứ thứ gì có thể quấy rầy được đại gia ăn cơm vậy.
Ban đầu Tịch Giai Giai nhìn cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng từ từ lại cảm thấy rất thú vị.
Chưa kể đến việc chưa bao giờ cẩn thận quan sát Bùi Dục ăn cơm, thế này vừa nhìn thấy thật đúng là có vài phần dáng vẻ của công tử cao quý, cũng không phải đẹp đẽ đến mức nào, chỉ là tư thế đó hoàn toàn khác biệt với người bình thường.
Phát hiện ra ánh mắt chăm chú của cô gái, Bùi Dục nhíu mày nhìn sang: "Không ăn cơm nhìn tôi cũng có thể thấy no rồi sao?”
Nói xong, anh đem còn lại một khối sandwich đẩy đến trước mặt cô: “Ăn nhanh lên.”
"Tôi không đói bụng."
"Em ăn sáng rồi sao?”
Tịch Giai Giai rất thành thật lắc đầu: “Vẫn chưa.”
"..."
Bùi Dục ‘hơ’ một tiếng: "Vậy em nói em không đói, đùa tôi đấy à?”
"Tôi không muốn ăn." Bây giờ Tịch Giai Giai chỉ muốn anh ăn uống xong thật nhanh chóng để cô ra cửa đến trường học sớm một chút.
Nhưng cô càng như vậy, Bùi Dục càng thấy không vừa mắt: “Ăn đi, em tới chăm sóc tôi cũng không thể để bị đói lên lớp nha!”
Thấy anh khăng khăng như vậy, Tịch Giai Giai cũng không từ chối nữa, có bản lĩnh lãng phí lời nói không bằng trực tiếp ăn đi.
Bùi Dục nhai nuốt đồ ăn trong miệng, khỏi phải nói, cô nấu cơm thật đúng là rất không tệ, hai ngày nay cô thay đổi món ăn cho anh, mặc dù chỉ là món rau xào vô cùng phổ biến nhưng so với trình độ bình thường thì tốt hơn rất nhiều, ăn với cơm rất ngon.
Mấu chốt chính là bữa ăn này là do cô làm, nên anh ăn rất vui vẻ.
Vừa nghĩ tới đó, Bùi Dục liền không nhịn được đem những tin tức tốt vừa mới nghe được từ La Quyết Trình chia sẻ với cô.
"Tôi có một người bạn thân chăm sóc một bệnh nhân thật vất vả mới tỉnh lại, cô ấy trước đó bị thương hôn mê hơn ba tháng, lần này rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.”
Đây là lần đầu tiên Bùi Dục nói với cô về chuyện của mình, mặc dù trước đó ở hôn lễ đã gặp qua anh La, nhưng nhớ lại cũng không quá sâu sắc, chỉ đại loại biết người này là bác sĩ, bạn rất thân với Bùi Dục.
"Bị thương hôn mê ba tháng?" Tịch Giai Giai hơi kinh ngạc: "Nghiêm trọng như vậy sao, cũng may là đã tỉnh lại.”
"Còn không phải sao, không cần phải nói vì người bệnh này mà lo lắng đến mức nào, bạn thân của tôi cũng sắp vì vậy mà uất ức.” Bùi Dục nói xong lắc đầu: "Cô bé này vì một người con trai mà bị thương, suýt chút nữa…”
Nói xong, anh còn giơ tay mình lên, dùng ngón cái bóp lấy ngón trỏ, vạch một cái: “Sẽ không thể nào tỉnh lại được.”
Tịch Giai Giai nghe càng là cảm thấy khó có thể tin: "Vì một người con trai, là người cô ấy thích sao?”
"Đúng vậy, em nói xem tình yêu này vĩ đại đến mức nào nha, có thể khiến cho người ta vứt bỏ cả mạng sống, tôi nói đây chính là ngu ngốc, đâu có cẩn thiết phải như vậy, đây là người tỉnh lại, nếu như không tỉnh lại, cô gái không còn, người con trai ở lại sẽ phải áy náy cả một đời.”
Nghe vậy, Tịch Giai Giai không thể không nhíu mày: "Anh đừng nói như vậy, loại tình yêu đến chết cũng không đổi này rất đáng ngưỡng mộ."
"Ồ?" Bùi Dục không ngờ cô sẽ nói như vậy, cố ý giả vờ làm như không hề để ý đến: “Vì sao vậy, căn bản không cần thiết.”
"Tại sao không cần thiết." Sắc mặt cô gái trở nên nghiêm túc một chút: “Tình cảm như vậy mới thật sự khiến cho người ta hâm mộ và khâm phục, có bao nhiêu cô gái có thể can đảm như vậy, có thể vì người mình yêu mà không màng đến tính mạng? Anh cho rằng cô ấy không biết rằng rất có thể mình sẽ không tỉnh lại sao, chỉ là quá yêu đối phương mà thôi.”
"Vậy còn em, em biết sao?" Bùi Dục đặt đồ ăn trên tay xuống, hai tay chống trên mặt bàn, nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
Tịch Giai Giai sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được vì sao vừa rồi anh lại muốn hỏi cô như vậy, cô không nói có hay không, chỉ suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: "Không đến thời điểm mấu chốt, tôi cũng không biết mình sẽ lựa chọn thế nào, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy nếu thật sự yêu một người như vậy thì nên dành tất cả cho người ấy mà không cần giữ lại chút nào, nền tảng của tình yêu chính là sự dâng hiến.”
Nghe người khác nói quá nhiều về lý thuyết trống rỗng của tình yêu, nhưng câu nói nền tảng của tình yêu chính là sự dâng hiến này lại là lần đầu tiên có người nói với anh.
Bùi Dục không thể không cẩn thận nói câu này hai lần trong đầu, bỗng nhiên anh cúi đầu cười: "Rất tốt."
Tịch Giai Giai bị một câu "Rất tốt" này của anh mà vành tai nóng lên, cô tiếp tục cúi đầu gặm sandwich trong tay, làm như không nghe thấy.
Bữa ăn sáng kéo dài gần bốn mươi phút, sau khi kết thúc, dưới sự kiên trì của Bùi Dục, Tịch Giai Giai đã ngồi lên chiếc xe Bentley sang trọng kia.
"Cậu Bùi, đi công ty sao?" Lái xe cung kính hỏi.
Bùi Dục cũng không ngẩng đầu lên: "Đến trường học của cô ấy, đưa người ta đi trước.”
"Vâng."
Đây không phải lần đầu tiên Tịch Giai Giai ngồi lên xe của anh, đến ngay cả lái xe cũng đã gặp qua mấy lần, so với sự thận trọng trước kia, bây giờ cô đã thả lòng và tự nhiên hơn rất nhiều, cho dù nghe được hai người nói chuyện về mình cũng không cảm thấy có chút ngại ngùng.
Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, có thể ngay lúc bạn không chút ý, im hơi lặng tiếng xâm nhập vào cuộc sống của bạn.
Nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ xe đang nhanh chóng lùi lại phái sau, bỗng nhiên Tịch Giai Giai nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi, hôm nay anh có thể ra ngoài, vậy ngày mai tôi sẽ không đến chăm sóc anh nữa.”
Vết bỏng trên người anh đã khá hơn bảy tám phần, hôm qua lúc bôi thuốc Tịch Giai Giai còn nhìn một chút, thật sự không để lại sẹo, khỏi phải nói cũng biết thuốc mỡ kia có tác dụng tốt đến mức nào.
Bùi Dục vốn đang dùng máy tỉnh bảng nhìn thị trường hôm nay, nhưng khi nghe thấy câu nói này, anh suy nghĩ một chút liền nói: “Tại sao?”
"Anh đã khỏe rồi.”
"Ai nói vậy?"
Tịch Giai Giai biết người này lại muốn chơi xỏ lá, "... Anh đừng vô lý."
Bùi Dục vẻ mặt vô tội, giọng nói vô cùng chân thành nói: “Tôi không có, thôi thật sự không khỏe mà!”
"Miệng vết thương của anh đều đã lành rồi!”
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, sau khi suy nghĩ một chút liền nói: “Mặc dù vết thương trên da thịt của tôi đã tốt nhưng tổn thương trong tâm hồn vẫn chưa hoàn toàn khép lại, có thể không cần chăm sóc nhưng tôi vẫn cần em làm bạn.”
Nghe thấy anh nói lời không có não như vậy, Tịch Giai Giai có chút tức giận, gọi thẳng tên anh: "Bùi Dục."
"Em nhìn em xem, lại nghiêm túc sao?” Bùi Dục bất đắc dĩ than thở, hỏi người tài xế ở ở phía trước: “Chú Ngô, chú nói xem tâm ý của tôi sao cô ấy lại không hiểu vậy?”
Chú Ngô cũng cười ha hả phối hợp: "Cô Tịch, cậu Bùi không phải là muốn giày vò cô, đây là lúc nào cũng muốn gặp cô, quá nhớ nhung mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.