Mấy lời nói trắng trợn vừa mới nói ra khỏi miệng, Tịch Giai Giai đã trừng mắt nhìn: "Anh nghe xem anh đang nói cái gì vậy, cứ như vậy thì ai cảm giác được anh thật lòng cơ chứ."
Bùi Dục buồn bực nói: "Dù sao thì tôi nói cái gì em cũng không thích nghe, vậy thì tôi nên nói mấy câu mà mình thấy vui vẻ."
Tim của anh cũng được làm từ thịt, cô cứ chất vấn mình từng lần từng lần, anh cũng sẽ thấy phiền.
Lúc này buông cánh tay đang ôm cô ra, chuyển qua hướng khác, đưa cái lưng có vết thương chất đống đối diện cô, nhắm mắt đi ngủ.
Ánh mắt của Tịch Giai Giai rơi vào trên tấm lưng thê thảm đến nỗi không dám nhìn, không biết là như thế nào, cho dù là lúc này anh không nói một câu nào vậy mà cô lại có thể cảm nhận được cảm giác ấm ức tủi thân kia.
Bùi Dục người này thâm tàn bất lộ ở trước mặt của người ngoài, nhưng khi đứng trước mặt cô thì lại không hề che đậy chút nào, vui vẻ thì chính là vui vẻ, không vui vẻ thì lập tức nhăn mặt cho bạn xem.
Tịch Giai Giai mím môi, không biết nên làm sao bây giờ, có làm việc cũng không ngủ được, hay là tranh luận với anh cho rõ ràng nhỉ?
Thôi bỏ đi.
Cô với Bùi Dục có cái gì tốt để tranh luận chứ chứ, cô có mười cái miệng không nói không lại anh.
Nhưng mà tấm lưng này đối diện với cô lại đáng sợ như vậy, khiến cho cô nhớ đến chuyện liều mình bảo vệ vào buổi tối...
Phiền phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282871/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.