Câu nói một người vui một người buồn áp dụng vào bệnh viện là thích hợp nhất. Bệnh tình của Đường Uyển vừa mới có chuyển bin tốt, bệnh tình của ông cụ đã đến thời khắc đếm ngược cuối cùng.
La Quyết Trình bị kẹt giữa hai dòng trạng thái, anh là người mệt mỏi và căng thẳng nhất.
Anh cảm thấy bản thân mình phải nghỉ phép một ngày, chứ bằng không sợi dây thần kinh của anh sẽ đứt lìa.
Nghĩ đến thế, hiếm lắm mới có lần anh đi tìm Bùi Dục sau khi tan ca, muốn sang câu lạc bộ của anh ta uống một ly.
Đương nhiên Bùi Dục rất vui vẻ chào đón anh, chuẩn bị loại rượu ngon nhất, xì gà đắt nhất, phòng riêng cũng đã được quét dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, chờ đợi anh ghé đến.
Bạn bè tụ tập chơi bời cũng không gọi thêm đám người linh tinh đến, La Quyết Trình nhìn căn phòng riêng rộng rãi, còn tỏ ra thân mật: “Cậu không cần phải kiêng dè tôi, muốn gọi người đến bầu bạn thì cứ gọi.”
Bùi Dục cười khẽ, muốn ngang ngược thế nào thì ngang ngược như thế đó, muốn không đàng hoàng thế nào thì không đàng hoàng thế đó: “Không gọi nữa, ngày nào cũng chơi, chơi đến nỗi tôi cũng yếu rồi.”
Sau khi nghe xong, La Quyết Trình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Cậu không cần phải treo câu này trên miệng mãi đâu, đợi đến một hôm nào đó cậu yết thật sự thì cậu sẽ biết cái gì là gọi là khẩu nghiệp!”
“Anh yên tâm đi, có người anh em tốt như anh đây, tôi cũng không thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282841/chuong-653.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.