Lục Hi phát hiện cô không tự chủ được run rẩy, nhẹ giọng cười một câu: “Bảo bối, đừng run."
"..." Thẩm Dĩnh nhẹ nhàng khép mắt lại, hít sâu cũng không có tác dụng: “Em căng thẳng."
"Ừ, anh cũng căng thẳng."
Đời người hơn ba mươi năm, chưa bao giờ căng thẳng như vậy, huyết áp cũng tăng vọt lên, không làm quá đâu, chỉ cần cao thêm một chút nữa, anh sẽ ngất đi mất.
Nhưng có mấy lời, anh nhất định phải nói.
"Hôm nay em rất đẹp."
Bên tai Thẩm Dĩnh như có làn gió ấm áp thổi qua, chọc vào trong lòng cô hơi ngứa ngáy, hít sâu một hơi rồi lại thở ra, bàn tay khoác lên vai người đàn ông dùng sức nắm chặt: “Đi thôi."
Ánh mắt Lục Hi liếc nhìn cô như có độ ấm của bốn mùa, chỉ là một ánh mắt cũng chung tình sâu sắc như vậy: “Được."
Cuối cùng, vẫn là anh cất bước trước, dẫn theo cô dâu của anh lên sân khấu, đứng ở vị trí trung tâm, hai ánh đèn chiếu xuống, một vị mục sư đến từ nước ngoài đứng sau cái bàn giữa hai người bọn họ, trong tay cầm một quyển sách hoa cỏ màu vàng dày cộp.
"Bây giờ mời cô dâu chú rể đọc diễn văn tuyên thệ… "
Sau khi người dẫn chương trình nói câu đó xong thì rời khỏi sân khấu, để lại không gian cho hai người.
Xunh quanh yên tĩnh, mục sư tóc đã hoa râm, mang một cái kính mắt tròn nhỏ, mặt áo khoác dài trắng, vạt áo trước màu đỏ vui mừng.
Ông ta nhìn về phía hai người, ánh mắt vô cùng hòa ái, có lẽ là do nghề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282815/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.