Một câu nói giống như bổ vào đầu mới rơi xuống, Tịch Giai Giai sửng sốt nửa phút mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, đôi mắt to tròn ẩm ướt trừng lớn, rốt cuộc biết tất cả những chuyện và tối nay mà mình gặp phải bắt nguồn từ chuyện gì.
Một túi thuốc heroin khả nghi kia.
Hóa ra là...
"Cái đó là đồ của anh hả?" Tịch Giai Giai dùng một từ vô cùng mơ hồ để thay thế cho hai chữ ma túy.
Bùi Dục nhíu mày: "Không phải."
Không phải á?
Đầu của Tịch Giai Giai cơ hồ bị đình chỉ, nếu như không phải thì tại sao anh ta lại muốn đến trả thù minh chứ...
"Ở trên con đường này cho dù cô có phát hiện cái gì đi nữa thì cũng sẽ tìm đến tôi, có biết chưa hả?" Bùi Dục khó có được kiên nhẫn mà giải thích rõ ràng với cô ta, nhưng cũng không muốn vì vậy mà bỏ qua cô ta: "Cho nên báo cáo vô trách nhiệm của cô như thế này đã khiến tôi rất khó khăn nha..."
Cuối cùng Tịch Giai Giai cũng đã làm rõ nguyên nhân và hậu quả của chuyện này, đối mặt với cặp mắt làm lòng người hoảng loạn, cô nhắm mắt nói: "Nhưng mà tôi đâu có nói người bị tố cáo là anh đâu, tôi chỉ nhặt nó rồi sau đó giao cho..."
"Cô nghĩ thì là do cô nghĩ thôi." Bùi Dục xùy một tiếng: "Không bước vào xã hội mà muốn làm chuyện chính nghĩa vô tư, cũng không xem xem mình có đủ tư cách hay không."
Lời nói này của anh nói rất châm chọc và khó nghe, Tịch Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/100-cach-cung-vo/1282803/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.